Thuận Thiên

Chương 51: Làm phiền chặt tay của ta xuống



Chương 51: Làm phiền chặt tay của ta xuống

Trần Minh Quân cũng không có nói gì. Hắn giao một giọt Liệu Thương Dịch cho đối phương. Rồi bình thản ngồi xuống chờ đợi.

Kể cũng lạ, ở thành phố dưới lòng đất này ai cũng phải đeo mặt nạ trùm đầu. Nhưng mà lão già này thì không, cứ để nguyên mặt như vậy. Điều này cho thấy lão ta khinh thường che giấu thân phận. Quan trọng là tổ chức Bất Giới Hội cũng không có ý kiến gì.

Lão già cẩn thận cầm ống thủy tinh trên tay, cố gắng quan sát thật kỹ. Bởi vì giọt Liệu Thương Dịch quá sáng, rất khó để nhìn thẳng. Lão ta đành phải dùng kính mát ra để hỗ trợ. Có thể thấy trên mặt lão rất là không vui. Trong suy nghĩ của lão, nhìn trực tiếp bằng mắt mới là tốt nhất.

Sau cùng, lão ta còn đặt ống thủy tinh lên ngực, nhắm mắt tập trung. Giống như đang dùng một loại phương pháp đặc thù nào đó để giám định vật phẩm.

Có thể thấy biểu cảm của lão ta liên tục biến đổi. Khi thì căng thẳng, khi thì mừng rỡ, lúc lại chau mày khó hiểu. Cuối cùng thì lão ta thở dài một hơi, kết thúc mọi động tác.

Rồi dường như nhớ ra cái gì đó, lão ta nhìn Trần Minh Quân áy náy nói

“Thật là ngại quá, lão già tôi thất lễ quá rồi. Mong quý khách lượng tình bỏ qua”

Trần Minh Quân giơ tay lên nói “Không sao cả, tôi nghĩ là ngài chỉ đang làm nhiệm vụ của mình thôi”

Lão già nghe vậy thì vui vẻ, sau đó vội vàng hỏi thêm “Xin hỏi quý khách, thứ này gọi là gì? Có tác dụng gì?”

Lão ta đã tự mình kiểm tra bằng rất nhiều phương pháp. Có dùng trang thiết bị hiện đại. Cũng có dùng bản lĩnh tự thân. Nhưng ngoại trừ cảm nhận được một nguồn năng lượng khổng lồ thì không thể xác định được gì khác.

Trần Minh Quân không nhanh không chậm giải thích

“Đây gọi là Bảo Mệnh Dịch, tên như ý nghĩa, là một loại thuốc bảo mệnh. Có tác dụng khôi phục và xóa bỏ hầu hết các loại thương tích da thịt. Không phân biệt là tổn thương mới hay lâu năm. Kể cả sẹo cũng sẽ biến mất sạch. Trong trường hợp đứt lìa tay chân, chỉ cần phần bị đứt lìa còn sống thì có thể ghép nối lại ngay tức khắc. Nếu thân thể bị thiếu khuyết một bộ phận nhỏ, cũng có khả năng được phục hồi. Có thể lấy ví dụ như bị mất đôi mắt, thiếu ngón tay, …thậm chí là kẻ bị hoạn cũng có thể phục hồi”

Nghe xong lời giới thiệu của Trần Minh Quân, lão già ngơ ngẩn cả người. Nhưng sau đó thì nổi giận lên quát mắng



“Lớn mật! Cậu có biết lừa gạt ở chỗ này sẽ có hậu quả gì không? Tôi công nhận thứ này nhìn rất bất phàm, cũng cảm thấy là một vật phẩm tốt. Nhưng cậu cũng đừng có ảo tưởng lừa gạt kiếm chát ở chỗ này. Xem như tôi chưa nghe gì, cho cậu một cơ hội nữa, nói lại đi.”

Trần Minh Quân chẳng có hành động gì. Tâm tình cũng chẳng có chút dao động nào. Hắn có thể đoán được trước chuyện thế này rồi. Hắn chỉ đơn giản nói lại “Tôi đã nói rất rõ, không cần nói lại. Tôi cũng hiểu rõ quy tắc ở chỗ này. Thiết nghĩ, cũng chẳng có kẻ nào dám giở trò lừa gạt ở chỗ này.”

Lão già kia nghe như vậy thì cười khẩy rồi nói “Tốt! Tốt! Đã vậy thì tôi không nhiều chuyện nữa. Cậu cứ chờ ở đây, tôi sẽ đi báo cáo. Sẽ có người đủ cấp bậc đến đây giải quyết việc này. Đến lúc đó, hy vọng là cậu thật sự hiểu bản thân đang làm gì”

Nói rồi lão ta mang theo ống thủy tinh rời đi. Trần Minh Quân hơi nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản. Hắn không rõ ràng quy tắc trong quá trình giảm bảo. Cho nên không biết đối phương mang theo sản phẩm rời đi là đúng luật hay không? Cũng chỉ là một giọt, hắn cũng chẳng mấy để ý.

Trần Minh Quân im lặng ngồi chờ bên trong căn phòng. Khoảng 20 phút sau, có một nhân viên tiến vào bên trong.

Người đó đi vào thì liền hướng Trần Minh Quân cung kính lên tiếng

“Kính thưa quý khách, xin mời ngài theo tôi đến phòng giám bảo đặc biệt”

Trần Minh Quân mở mắt ra, rồi đi theo người nhân viên kia. Hắn lại được dẫn đi vòng quanh rất nhiều chỗ, sau cùng thì dừng lại ở một căn phòng rộng rãi. Người nhân viên kia ra hiệu mời Trần Minh Quân vào bên trong.

Khi hắn cất bước đi vào, người nhân viên kia không đi theo mà từ từ đóng cửa lại. Trần Minh Quân cũng không tỏ vẻ gì, cứ thong dong đi thẳng vào vị trí cái ghế còn trống.

Bên trong căn phòng này, có 10 người đang ngồi thành một hàng dài. Phía trước bọn họ có một cái bàn, ống thủy tinh chứa Liệu Thương Dịch đang được đặt ở đó.

Thấy Trần Minh Quân đã đến và bình tĩnh ngồi đối diện bọn họ. Một lão già ở giữa lên tiếng

“Xin chào quý khách, lão tự giới thiệu, lão tên là Lý Văn Cung. Là người phụ trách giám định vật phẩm này của quý khách. Quý khách không cần giới thiệu bản thân, chỉ cần nhắc lại những gì đã nói ở phòng giám bảo số 9 là được”

Trần Minh Quân gật đầu, nhẹ nhàng nói lại công dụng của Liệu Thương Dịch. Đám người này cẩn thận lắng nghe, cẩn thận suy xét, không bỏ sót chi tiết nào.



Khi Trần Minh Quân nói xong thì một người khác lên tiếng hỏi

“Tôi muốn xác nhận, những tác dụng mà quý khách vừa nói là có tác dụng ngay lập tức. Ý tôi rất rõ ràng, là ngay lập tức chứ không phải là vài ngày vài tháng”

Trần Minh Quân gật đầu đáp “Đúng vậy! Không quá 5 giây đảo lại là hoàn toàn khôi phục”

Đám người đồng loạt hít sâu một hơi. Tâm tình khá là bất định. Tuy là trong lòng vẫn không tin cho lắm. Nhưng họ cũng rất là hy vọng chuyện này là thật.

Một người trung niên khác lên tiếng “Xin chào quý khách, tôi muốn hỏi lại. Quý khách nói là v·ết t·hương da thịt, như vậy thì có nghĩa là gì?”

Trần Minh Quân nhẹ nhàng đáp “Ý tứ rất rõ ràng, thứ này không có tác dụng chữa lành nội tạng bị tổn thương. Kể cả tổn thương thần kinh và xương cốt cũng có tác dụng chữa lành rất hạn chế. Còn lại thì đều có thể chữa lành, hoàn hảo như mới”

Ông lão tên Lý Văn Cùng lại hỏi tiếp “Quý khách có thể nói rõ hơn về hạn chế đối với việc chữa lành tổn thương xương cốt và thần kinh là gì không?”

Trần Minh Quân hơi suy nghĩ một chút rồi đáp lời

“Ví dụ như bị thiếu một đoạn xương lớn. Một giọt này sẽ không thể giúp nó mọc lại. Đối với các dây thần kinh cũng vậy, nếu thiếu khuyết ở những phần quan trọng như xương sống thì một giọt này cũng không giúp chữa lành được.”

Lý Văn Cung nghe ra một ý khác trong câu nói này, lão lên tiếng hỏi “Nói như vậy, chỉ cần số lượng đủ nhiều thì có thể chữa trị?”

Trần Minh Quân âm thầm thán phục, liền gật đầu xác nhận “Đúng như vậy!”

Nhưng liền sau đó, hắn lại bổ sung “Tuy nhiên, thứ này rất khó sản xuất, không dễ dàng có được số lượng đủ nhiều. Cho nên ý nghĩ lấy lượng bù chất có cũng như không”

Nói tới đây thì toàn bộ 10 người lâm vào trầm tư. Họ cũng đã thông qua rất nhiều biện pháp để kiểm tra. Có thể xác định thứ này có một nguồn năng lượng rất lớn. Nhưng tác dụng cụ thể thì không cách nào xác định được.



Sau phút giây trầm mặc, Lý Văn Cung mở miệng chốt một câu

“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Chúng tôi chỉ có thể xác định thứ này rất là bất phàm. Nhưng không cách nào xác định được công dụng của nó. Theo quy cũ thì không xác nhận được 100% tính chân thật thì không thể đấu giá. Xin hỏi, quý khách có thể tự chứng minh được không?”

Trần Minh Quân hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ gì. Nếu những người ở đây chỉ thông qua quan sát và nghiên cứu mà có thể xác định được công dụng thì mới là quái lạ. Hắn hơi suy nghĩ rồi nói

“Có thể! Tôi sẽ dùng chính mình làm mẫu”

Nói rồi hắn bước lên phía trước, đưa cánh tay trái của mình ra, sau đó nói tiếp “Không biết có ai có thể giúp tôi chặt cánh tay này xuống không?”

Câu này của hắn không khỏi làm 10 người này chấn động tinh thần. Đây là ý gì? Thực sự muốn tự đoạn tay rồi nối liền lại ngay tại chỗ sao? Dám làm như thế này, vậy thì hơn phân nửa thuốc này thực sự là thật rồi. Nhưng họ vẫn thực sự muốn nhìn thấy tận mắt.

Một lão già ngồi ở ngoài cùng đứng lên, khách sáo nói “Thưa quý khách, ngài thực sự muốn chúng tôi chặt cánh tay của ngài xuống để làm thử nghiệm?”

Trần Minh Quân không thay đổi động tác, nhàn nhạt đáp “Không sai! Bản thân tôi không sợ gì, không lẽ các vị ở đây sợ sao?”

Lão già kia gật đầu “Được! Như vậy thì tôi xin đắc tội”

Vừa nói xong thì lão ta lấy trong người ra một thanh đoản đao. Lão bước lên một bước, thần sắc vô cùng trịnh trọng, tay phải cầm đao đưa ra trước, tay còn lại thì để ở sau lưng, mắt nhìn vào cánh tay của Trần Minh Quân.

Đột nhiên, lão ta vung tay cầm đao lên cao. Càng lên cao thì thanh đao càng sáng hơn. Giống như có thứ lực lượng gì đó đang được truyền vào nó. Thời điểm lão giơ đao ngang đầu thì thanh đao đã trở nên sáng lấp lánh.

Trần Minh Quân quan sát tất cả, trong lòng kinh hô “Chân khí truyền vật!”

Trong miệng lão già hô lên một tiếng chém, đồng thời hạ đao xuống. Thanh đao sáng lấp lánh chuyển động qua không khí vẽ ra một đường hàng quang vô cùng mỹ lệ. Lưỡi đao xé mở không khí nhắm thẳng tới cánh tay hắn mà chém xuống.

Nếu là một người bình thường, cánh tay chắc chắn sẽ b·ị c·hém rời. Hơn nữa, chỗ vết chém sẽ vô cùng sắc ngọt. Người b·ị c·hém thậm chí chưa kịp cảm nhận gì thì tay đã đứt rời.

Một lão già khác cũng đã đứng lên, làm động tác chuẩn bị đón lấy cánh tay của Trần Minh Quân. Hiển nhiên cả hai rất hiểu ý nhau. Trong suy nghĩ của mọi người, cánh tay của Trần Minh Quân chắc chắn sẽ rơi xuống.