Thuận Thiên

Chương 52: Đại Tông Sư



Chương 52: Đại Tông Sư

Cảnh tượng tay rơi máu chảy không diễn ra. Thanh đao hạ xuống gần cánh tay Trần Minh Quân thì bị khựng lại. Toàn bộ căn phòng sáng rực lên. Ánh sáng này không đến từ thanh đao mà đến từ màn sáng hộ thân của 20 tấm hộ thân phù.

Lão già cầm đao chỉ cảm thấy bàn tay tê rần, dù phần lớn năng lượng của thanh đao đều đã bị màn sáng hấp thu, nhưng vẫn có chút lực phản chấn truyền về bàn tay lão ta.

Lão già buộc phải buông tay khỏi thanh đao để tránh nhận nhiều tổn thương hơn. Thanh đao như chém vào một vũng bùn lầy đặc quánh, bị cố định lại, di chuyển một cách chậm chạp, sau vài giây mới rơi xuống đất.

“Leng keng, leng keng …”

Tiếng v·a c·hạm với nền đá phát ra liên hồi. Dù tiếng động này không quá lớn nhưng ở trong một cái không gian kín thì đặc biệt chói tai. Còn đối với những người có mặt ở đây, tiếng động này cứ như là tiếng chuông gõ vào linh hồn của bọn họ. Làm cho cả đám hoảng hồn kinh sợ.

Lúc này, lão già dùng đao mới run rẩy nói “Cương khí hộ thể, đại tông sư!”

Ông ta là một người trong võ lâm. Thuộc về thế giới của người luyện võ. Đó là một thế giới không khác nhiều với thế giới kiếm hiệp trên phim. Chỉ là nó ẩn giấu bên dưới xã hội hiện đại mà thôi.

Lão già Lý Văn Cung đứng lên. Ông ta khom người, cúi đầu, thần sắc vô cùng cung kính hướng Trần Minh Quân làm lễ

“Bái kiến đại tông sư! Xin ngài thứ lỗi cho chúng tôi không biết, vô tình mạo phạm đến ngài, kính xin ngài rộng lòng tha thứ!”

Những người khác lúc này mới hoàng hồn lại. Cùng nhau đứng lên, khom người, cúi đầu đồng loại hành lễ

“Bái kiến đại tông sư! Kính xin ngài tha lỗi mạo phạm của chúng tôi.”

Trần Minh Quân bị thái độ của đám người này làm cho ngẩn người. Trong nhất thời nửa khắc cũng không có phản ứng gì. Đúng là hắn cố tình lập uy, muốn cho Bất Giới Hội thấy hắn không hề dễ ăn h·iếp. Nhằm tránh đi một chút rắc rối không đáng có.

Nhưng mà, “Đại Tông Sư” là cái gì thì hắn hoàn toàn mù tịt. Hắn đoán là có liên quan tới màn sáng hộ thể do hộ thân phù tạo ra.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ trong lòng thì đám người kia cũng thấp thỏm lo sợ. Trong cái nhìn của họ, Trần Minh Quân im lặng là vì đang tức giận. Rõ ràng là đám người mình nghi ngờ một vị đại tông sư, làm cho vị đại tông sư này tức giận. Còn chuyện kêu đám người mình chặt tay ngài ấy, cơ bản chính là đùa bỡn họ. Nói đùa gì chứ, đại tông sư có thể dễ dàng b·ị t·hương hay sao? Súng đạn còn vô phương làm họ b·ị t·hương nói gì đến binh khí lạnh.

Trần Minh Quân không hề biết được vị trí của một đại tông sư trong võ lâm là cao cấp thế nào. Nói không khoa trương chính là vua trong võ lâm. Muốn làm gì thì làm, không ai có thể ràng buộc được. Trừ phi đối đầu với sức mạnh q·uân đ·ội quốc gia thì mới gặp phải ngăn cản, thậm chí bị g·iết c·hết.



Nhưng nếu tức giận g·iết c·hết đám người mình. Người ở phía trên chắc chắn sẽ còn khen là làm rất tốt. Bất kính một vị đại tông sư, c·hết cũng đáng.

Càng nghĩ thì đám người càng sợ. Càng sợ thì lại càng oán hận trong lòng. Ngươi là một vị đại tông sư, cứ trực tiếp bày ra thân phận không được sao. Còn thành thật đóng vai một tên khách hàng bình thường làm gì.

Trần Minh Quân mà biết họ nghĩ hắn giả heo ăn thịt hổ thì sẽ lập tức hô lên “Ta bị oan!”

Hắn nào có biết gì về những chuyện này. Việc để lộ một chút thực lực cũng chỉ là muốn cảnh cáo, muốn lập uy. Không ngờ hiệu quả lập uy có phần vượt quá sự tưởng tượng của hắn.

Dường như sức ép trong lòng quá cao, Lý Văn Cung đành phải lên tiếng một lần nữa

“Thưa đại tông sư, chúng tôi chấp nhận trừng phạt của ngài. Chỉ cầu xin ngài rộng lượng, tha cho một con đường sống!”

Đám người cũng chỉ có thể cắn răng nói theo “Kinh xin ngài tha cho chúng tôi một con đường sống!”

Đến lúc này thì Trần Minh Quân mới hồi phục tinh thần. Chấm dứt tự suy nghĩ miên man. Hắn cũng không làm lộ chuyện bản thân chẳng biết gì. Chỉ thấy hắn từ từ thu lại cánh tay đang giơ ra kia. Sau đó ngồi xuống ghế rồi từ từ nói

“Không biết thì không có tội. Ta cũng không phải ác ma, động chút là g·iết người”

Lý Văn Cung vội vàng cảm tạ

“Đa tạ đại tông sư, đại tông sư khí độ và rộng lượng. Là chúng tiểu nhân nghĩ nhiều.”

Những người khác cũng lên tiếng

“Đa tạ đại tông sư!”

“Đa tạ đại tông sư!”



“Đa tạ đại tông sư!”



Trần Minh Quân khoác tay nói “Được rồi, các vị ngồi xuống cả đi”

Đám người vội vàng lắc đầu, không ai dám ngồi. Lý Văn Cung thì ôm quyền nói “Dạ thưa đại tông sư, chúng tôi đứng nói chuyện với ngài là được rồi”

Trần Minh Quân cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này. Hắn quay lại chủ đề chính

“Như vậy, về phần ống thuốc này. Có vẻ như tôi không thể tự mình kiểm nghiệm rồi. Các vị thấy phải làm sao đây?”

Trần Minh Quân vẫn muốn mấy người này được tận mắt chứng kiến. Thông qua họ để tuyên truyền, tới lúc bán đấu giá, chắc chắn sẽ thu được một cái giá tốt nhất. Chỉ cần tìm một người b·ị t·hương tật lâu năm đến dùng thuốc là sẽ rõ trắng đen.

Nhưng mà câu nói này của hắn rơi vào trong tai mấy người kia thì lại có ý tứ khác. Họ nghĩ rằng Trần Minh Quân có thể tha cho họ tội c·hết, còn tội sống thì phải t·rừng t·rị.

Lý Văn Cung thở dài, lão biết hôm nay phải có một câu trả lời cho vị đại tông sư này. Một cánh tay đã buộc phải tạm biệt với lão rồi.

Lão là người đứng đầu trong 10 người này, tất nhiên phải do lão đứng ra đầu tiên

“Thưa đại tông sư, như vậy thì cứ để lão già tôi thay ngài thử thuốc”

Trần Minh Quân nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn cũng không làm ra phản ứng gì. Dù là ai thử thuốc cũng không thành vấn đề. Dù đối phương cho chặt tay xuống thì vẫn có thể gắn lại được thôi. Nghĩ vậy hắn liền gật đầu

“Được, vậy làm phiền ông rồi”

Trong lòng Lý Văn Cung đắng chát. Nghe đối phương đồng ý thì lão đã nhận định chắc chắn suy đoán của mình. Hơn nữa, một lát khi thuốc không có hiệu quả. Lão còn phải suy nghĩ tìm cách giúp đối phương giải thích. Muốn có bao nhiêu khó chịu thì trong lòng có bấy nhiêu.

Lý Văn Cung đưa cánh tay trái của mình ra. Rồi hướng về ông lão dùng đao khi nãy quát lớn.

“Lão nhị, làm phiền em ra tay thêm lần nữa”



Người được gọi là lão nhị cũng không dám chần chừ. Ông ta đi nhặt thanh đao dưới đất, thủ thế sẵn sàng, từ từ giơ đao lên. Có thể thấy ánh đao phát sáng đẹp mắt.

“Lão đại, hãy chú ý cầm máu”

XOẸT

Ánh đao lướt qua, không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Cánh tay bị chặt lìa, chuẩn bị rơi xuống đất. Lần này thì đích thân Trần Minh Quân ra tay. Hắn duỗi tay ra, nhẹ nhàng giữ lại cánh tay đã đứt lìa kia, không để nó rơi xuống.

Lý Văn Cung bắt đầu cảm nhận được đau đớn. Lão ta cắn chặt răng, điểm tay vài cái lên bả vai, máu liền ngưng chảy.

Trần Minh Quân thấy vậy thì kinh hô

“Lý lão, không được phong bế huyệt mạch! Làm vậy sẽ không thể chữa khỏi”

Nghe tiếng hô này, Lý Văn Cung càng thêm cắn chặt hàm răng. Tay thì cũng đã chặt rồi, chẳng lẽ như vậy chưa đủ đền tội hay sao. Nhưng đứng trước một vị đại tông sư, nói nhiều cũng vô ích. Lão lại điểm mấy cái lên bả vai, máu tiếp tục chảy ra. Cứ cái đà này, không bao lâu thì lão cũng sẽ bị mất máu tới c·hết.

Trần Minh Quân nhanh tay đặt cánh tay đã đứt lìa lên vị trí cũ. Điều chỉnh v·ết t·hương thật khớp với nhau. Việc này lại khiến cho Lý Văn Cung cảm giác đau đớn gấp bội phần. Nên biết, Trần Minh Quân chính xác là đang chà sát v·ết t·hương.

Hắn không để ý tới biểu cảm oán hận của Lý Văn Cung, chỉ chú tâm điều chỉnh. Khi đã cảm thấy ổn thì hắn lại nói

“Lý lão, nhanh uống thuốc vào!”

Chuyện đã tới nước này, Lý Văn Cung cũng không còn cách nào khác. C·hết thì c·hết, nếu mạng lão đổi được mạng của mấy người ở đây thì xem như cũng có giá trị. Lão lấy ống thủy tinh lên, búng ngón tay cho phần đầu vỡ ra. Rồi ngửa miệng uống vào.

Giọt Liệu Thương Dịch vừa vào miệng thì liền tan biến mất. Chúng biến thành hàng ngàn điểm ánh sáng lan tràn ra khắp thân thể Lý Văn Cung.

Chỉ 3 giây sau, toàn thân thể lão ta đều là ánh sáng đỏ. Cảm giác thoải mái và dễ chịu khiến cho lão ta không tự chủ được mà rên lên một cách sung sướng.

Đến giây thứ 5 thì ánh sáng tản đi, mọi thứ trở lại bình thường. Trần Minh Quân cũng buông tay ra, trở lại ghế của hắn rồi ngồi xuống.

Lý Văn Cung dùng cả 2 tay không ngừng sờ soạng khắp người. Cái gì ám thương, minh thương. Cái gì sẹo và bệnh ngoài da lẫn trong thịt. Tất cả đều đã biến mất. Hơn nữa, vẻ ngoài của lão ta như trẻ ra hơn chục tuổi. Bằng mắt thường cũng có thể thấy sự khác biệt trước và sau.