Thuận Thiên

Chương 53: Sóng ngầm



Chương 53: Sóng ngầm

Lý Văn Cung hồn nhiên không biết. Nhưng mà 9 người còn lại thì đứng nhìn lão ta như nhìn thấy quỷ. Hoàn toàn không nói được một lời nào. Ai nấy đều bị chấn động tinh thần, đầu óc choáng váng, nhất thời não như không đủ dùng.

Được một lúc thì Lý Văn Cung mới phát hiện không đúng. Hắn nhìn cánh tay trái của mình. Sau đó lại nhìn lại chỗ b·ị c·hém. Lúc này đây, ở đó chỉ còn lại v·ết m·áu. Số máu này cứ như là ngụy trang mà tô lên. Còn da thịt của lão thì không có chút dấu hiệu nào cho thấy từng b·ị c·hém rời cả.

Lý Văn Cung đã hiểu, vị đại tông sư này không có ỷ thế h·iếp người. Vật người ta mang đến là có tác dụng thực sự. Hơn nữa, nào chỉ đơn giản là chữa thương cơ chứ. Đây cơ bản là tái sinh một lần, tăng lên tuổi thọ. Lão ta có thể tự cảm nhận được, sức sống của bản thân mạnh hơn trước rất nhiều.

Toàn thân bệnh tật da thịt đều đã biến mất. Thậm chí một vài chỗ xương khớp b·ị đ·au cũng biến mất. Cho thấy một chuyện, tuy rằng vị đại tông sư này nói tác dụng của thuốc đối với xương và thần kinh thấp, nhưng thực tế cái thấp này vẫn là rất cao.

Lý Văn Cung bước lên trước, đứng đối diện Trần Minh Quân. Gương mặt lão vô cùng nghiêm trang và trịnh trọng. Bất chợt lão quỳ cả 2 chân xuống nền đá. Sau đó cúi đầu nói

“Tạ ơn đại tông sư đã giúp lão già tôi cải biến toàn thân. Vậy mà tôi còn nghĩ ngài bụng dạ hẹp hồi, định dày vò tôi để trả thù. Đối diện với tấm lòng bao dung của ngài, tôi thực sự vô cùng hổ thẹn. Xin nhận một lạy này xem như là tạ ơn, cũng là tạ tội vì trong lòng đã từng bất kính với ngài”

Những người khác nhìn thấy Lý Văn Cung làm như vậy cũng không có ai khinh thường lão. Ngược lại, còn cảm thấy hâm mộ. Nếu là bản thân họ được dùng thuốc, họ cũng sẽ làm vậy.

Cái này mới đúng là phong độ của đại tông sư. Nào phải đám người như bọn họ có thể bình phẩm được. Càng nghĩ thì trong lòng càng xấu hổ, cũng càng kính trọng Trần Minh Quân nhiều hơn.

Lúc đầu, khi họ biết Trần Minh Quân là một vị đại tông sư thì trong lòng tràn ngập kính sợ. Còn bây giờ thì chỉ còn lại kính trọng, là kính trọng chân tâm thật ý.

Trần Minh Quân bình tĩnh nhận lấy đại lễ này của Lý Văn Cung. Trong lòng không có chút gánh nặng tâm lý. Hắn đã ban tặng cho đối phương một cơ duyên. Đối với những ông lão gần đất xa trời này mà nói, có thể sống nhiều hơn 10 năm không có giá gì so sánh được. Hắn nhận lễ này, xem như hoàn thành nhân quả.

Trần Minh Quân lạnh nhạt lên tiếng “Đại lễ này ta đã nhận. Lý lão cũng nên đứng lên đi”

Lý Văn Cung mừng rỡ “Dạ, cảm ơn đại tông sư”. Lão ta vừa tạ ơn vừa đứng dậy.



Trần Minh Quân thấy toàn bộ mục đích đã đạt được, hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, liền quay trở lại chính chuyện

“Ta có tổng cộng 4 giọt Bảo Mệnh Dịch. Đã cho Lý lão phục dụng một giọt, còn lại 3 giọt. Làm phiền các vị sắp xếp đấu giá giúp ta. Về phần chi phí thì cứ theo quy cũ của tổ chức mà làm. Ta không có ý kiến gì.”

Nói xong, Trần Minh Quân lật bàn tay ngửa ra. Liền có thêm 3 ống thủy tinh hư không xuất hiện. Toàn bộ 10 người đều đang vô cùng chăm chú, cho nên cảnh này nhìn rất rõ. Bọn họ lại có thêm một lần chấn động tinh thần nữa.

Thủ đoạn của Trần Minh Quân càng ngày càng cao siêu trong mắt của đám người này. Bọn họ triệt để bị chinh phục, từ tinh thần tới ánh mắt.

Trần Minh Quân đưa lòng bàn tay về phía Lý Văn Cung. Lý Văn Cung hiểu ý, liền tiền lên. Thái độ cung kính có thừa, lão khom người đưa 2 tay ra nhận lấy 3 ống thủy tinh.

Lý Văn Cung cảm thấy vật trong tay mình cứ như 3 món bảo vật quý hiếm nhất trên thế gian. Lão ta ra hiệu cho một người khác, người đó liền đi vào bên trong đem ra 3 cái hộp ngọc vô cùng đẹp và cao quý. Trên thân hộp có khắc một chữ THIÊN vô cùng bắt mắt.

Lý Văn Cung cẩn thận đặc từng ống thủy tinh vào trong hộp rồi niêm phong lại. Làm xong hết thảy, lão cùng 9 người khác mới dám thở ra một hơi. Chỉ sợ không cẩn thận làm vỡ ống thủy tinh thì hậu quả thật khó mà gánh được.

“Mọi chuyện đã xong hết chưa? Ta còn làm gì thêm không?” Trần Minh Quân lại lên tiếng hỏi

Lý Văn Cung nghe hỏi thì cung kính đáp “Dạ thưa đại tông sư, mọi chuyện còn lại sẽ do tổ chức sắp xếp. Nhưng có một vấn đề cần phải làm ngay. Thân phận của ngài quá cao quý, không thể để ngài ở lại căn phòng bình thường được. Không biết ngài có yêu cầu gì đặc biệt không? Để chúng tôi sắp xếp cho ngài”

Trần Minh Quân đang muốn từ chối thì chợt suy nghĩ lại. Có lẽ còn phải chờ một thời gian cho tới lúc đấu giá. Hắn cần môi trường thích hợp để tu luyện. Cũng cần phải tiếp tục luyện thuốc phòng độc. Nếu ở bên dưới lòng đất thì vô cùng khó khăn. Hắn lên tiếng thăm dò thử

“Ta không thích ở bên dưới lòng đất. Ta cần ở chỗ an tĩnh, không có người làm phiền, ban đêm phải thông với trời sao. Có thể hay không?”

Lý Văn Cung trả lời ngay “Dạ thưa đại tông sư, hoàn toàn có thể. Sở dĩ chúng tôi ngăn cách khách hàng với bên ngoài là vì không muốn tiết lộ vị trí với thế tục. Còn ngài thì khác, ngài không phải người trong thế tục, lại là một đại tông sư. Cho nên sẽ được đặc cách mọi yêu cầu. Thậm chí là một số yêu cầu giải trí đặc thù cũng có thể.”



Giải trí đặc thù mà Lý Văn Cung nói không gì khác ngoại chuyện nam nữ. Trần Minh Quân cũng hiểu ý tứ của lão, nhưng hắn không cần.

“Giải trí gì đó thì thôi. Nhưng mà chỗ ở thì hãy sắp xếp cho ta một nơi như ta muốn. Chuyện này đã làm phiền Lý lão rồi, ta xin cảm ơn trước”

“Dạ không phiền, không phiền một chút nào. Đó là vinh hạnh của tôi. Xin đạii tông sư không cần quá khách sáo” Lý Văn Cung vội vàng đáp lời. Nghe Trần Minh Quân nói cảm ơn thôi mà trái tim lão ta như muốn nhảy ra ngoài vì kích động.

Sau cùng, Trần Minh Quân nói thêm đề nghị quảng bá của mình. Hắn muốn tất cả mọi khách tham gia đấu giá đều nhận được tin tức trước khi đấu giá diễn ra. Về chuyện này thì không cần Trần Minh Quân nói họ cũng sẽ làm. Đây là cách để có thể bán được giá cao hơn.

Trần Minh Quân còn đặc biệt lưu ý, khách mua có thể sử dụng tại chỗ. Nếu không có hiệu quả như đã nói thì sẽ được hoàn trả gấp 10 lần số tiền đã bỏ ra.

Đám người Lý Văn Cung thấy vậy thì cũng gật đầu. Họ có thể hiểu được suy nghĩ của Trần Minh Quân. Cũng vì công dụng của thuốc quá khó tin, cho dù đã được Bất Giới Hội bảo đảm, cũng khó mà làm người khác tin hoàn toàn.

Cũng vì vậy mà giọt đầu tiên bán ra sẽ không được cái giá tốt nhất. Nhưng chỉ c·ần s·au khi có người uống thuốc tại chỗ. Đám người còn lại sẽ được nhìn tận mắt hiệu quả. Như thế, 2 giọt còn lại chắc chắn sẽ có một cái giá khủng bố.

Trần Minh Quân không còn chuyện gì, muốn trở lại phòng. Lý Văn Cung nhất định phải đích thân dẫn hắn trở về. Trần Minh Quân cũng không muốn làm phiền đối phương. Nhưng lão già này quá nhiệt tình, nhất quyết phải tự mình đưa hắn đi mới phù hợp với thân phận của hắn. Hết cách, Trần Minh Quân cũng không nói gì nữa.

Không bao lâu sau, Trần Minh Quân trở lại phòng. Lý Văn Cung tận lực căn dặn nhân viên không được làm phiền Trần Minh Quân, trừ phi được triệu kiến. Sau đó lại gọi tới hơn 10 người đứng gác ngoài phòng thì mới an tâm rời đi.

Lý Văn Cung muốn nhanh chóng báo cáo lại với cấp trên. Từ chuyện Bảo Mệnh Dịch cho tới chuyện xuất hiện một vị đại tông sư, đều vô cùng quan trọng. Còn phải nhanh chóng sắp xếp phòng ở mới cho Trần Minh Quân. Quá nhiều chuyện cần phải làm trong thời gian ngắn nhất có thể.



Phía trên mặt đất là một hòn đảo. Hòn đảo này tọa lạc ngay giữa biển Đông, hơi chếch về phía nam. Hòn đảo cũng không có tên trên bản đồ. Toàn bộ hòn đảo được một trận pháp ẩn giấu. Từ bên ngoài sẽ không thể phát hiện ra hòn đảo. Khi có bất cứ thứ gì vô tình đến gần, sẽ bị cao thủ phòng hộ tìm cách làm đối tượng chệch hướng.



Lúc này đây, trong một căn biệt thự sát bờ biển. Đây là một trong 5 căn biệt thự đặc biệt trên hòn đảo. Bởi vì nó thuộc về năm người có quyền lực cao nhất hòn đảo. Họ được gọi là các đại sứ, đại diện cho Bất Giới Hội xử lý toàn bộ vấn đề trên đảo này.

Một người đàn ông trung niên ngồi ở trên cao nhìn xuống bên dưới. Dáng vẻ chẳng khác nào một tên hoàng đế. Ở bên dưới có một người đang quỳ ở đó. Nhìn kỹ thì đó là một lão già, chính là một trong 10 người khi nãy tham gia giám định Bảo Mệnh Dịch.

Lão ta là tay chân của người đàn ông trung niên. Vừa rời khỏi phòng giám bảo đặc biệt thì đã về báo cáo ngay.

Sau khi nghe xong, người đàn ông trung niên cứ nhìn chằm chằm vào lão già đang quỳ. Đã hơn 2 phút trôi qua, nhưng vẫn không nói một lời nào. Lão già quỳ ở bên dưới cũng không dám đứng lên, càng không dám nói thêm gì. Chỉ im lặng quỳ ở đó chờ đợi.

Cuối cùng, người trung niên kia cũng mở miệng nói

“Bạch Danh, ông biết mình vừa nói cái gì không? Có biết là những kẻ ăn nói linh tinh trước mặt của ta thì có hậu quả gì không?”

Lão già tên Bạch Danh nghe vậy thì toàn thân run rẩy, vội vàng giải thích

“Kính thưa đại sứ, tiểu nhân tuyệt đối không nói chuyện giật gân. Thứ thuốc gọi là Bảo Mệnh Dịch kia thật sự có tác dụng vô cùng thần kỳ. Chuyện này do tiểu nhân đã chứng kiến tận mắt. Cái tên Lý Văn Cung đã yêu cầu em trai hắn chém đứt một cánh tay. Vậy mà chỉ uống vào một giọt thuốc kia thì đã lành lại. Chưa hết, Lý Văn Cung còn trẻ lại hơn 10 tuổi”

RẮC

Bàn tay của người trung niên vì kích động mà vận nát một đầu ghế ngồi bằng đá hóa cương. Nhìn kỹ sẽ thấy, có một luồng cương khí phóng ra từ trong lòng bàn tay của hắn. Chính luồng cương khí này đã phá nát phần đầu ghế. Có thể hóa khí thành cương là dấu hiệu của một vị tông sư.

Khi tiến thêm một bước, có thể tạo thành cương khí hộ thể thì chính là đại tông sư.

Bạch Danh nghe thấy tiếng động thì tâm thần hoảng sợ. Liên tục dập đầu cầu xin

“Đại sứ tha mạng, đại sứ tha mạng, tiểu nhân thực sự không nói bậy bạ. Chuyện này còn có 8 tên khác cũng chứng kiến. Đại sứ có thể dễ dàng kiểm chứng. Hơn nữa, hiện tại lão già Lý Văn Cung vẫn còn giữ 3 giọt. Chắc là còn chưa kịp bàn giao cho đấu giá sư”

Người trung niên cũng bình tĩnh lại. Hắn lạnh nhạt nói

“Được rồi, đứng lên đi. Chuyện này nếu là thật, sẽ có ban thưởng lớn”