Thuận Thiên

Chương 54: Đại sứ Phùng Văn Tuấn



Chương 54: Đại sứ Phùng Văn Tuấn

Rời khỏi căn biệt thự, đầu của Bạch Danh đầy mồ hôi hột. Lão ta quả thật vô cùng sợ hãi. Cái tên đại sứ này tham lam, hẹp hồi. Tính tình vui giận thất thường, g·iết người dưới trướng nhiều vô số kể. Lúc bị phân công đến đây, lão ta cảm thấy bản thân vô cùng xui xẻo.

Khi trở về từ phòng khám bảo, Bạch Danh đã suy nghĩ rất kỹ mới đem chuyện báo lên. Lão ta hiểu rất rõ người đại sứ này. Nếu lão không báo trước, đến khi vị đại sứ này biết chuyện. Chắc chắn sẽ g·iết lão ta cho hả giận.

Đang bước đi thì lão ta chợt dừng lại. Gương mặt hoảng hốt kêu the thé lên

“Thôi c·hết rồi, c·hết chắc rồi. Tại sao chuyện quan trọng như vậy ta lại có thể quên báo lên cơ chứ”

Bạch Danh xoay người, vội vàng chạy về căn biệt thự. Lão ta vậy mà quên nói Trần Minh Quân có thể là một vị đại tông sư.

Bước đến trước cửa căn biệt thự, Bạch Danh nhờ người đi báo vào trong, sau đó chờ đợi được triệu kiến. Trong lòng như có trăm ngàn con kiến bò tới bò lui.

Không bao lâu sau, người báo tin đi ra, thông báo đại sứ đã rời đi. Tạm thời không có cách nào liên lạc được.

Đây cũng là phong cách hành sự của đám người lớn tuổi trong võ lâm. Rất là khinh thường dùng trang bị liên lạc hiện đại. Nếu ai cũng có một cái điện thoại, thì đâu có xảy ra nhiều rất rối.

Bạch Danh nghe nói như vậy thì đôi chân như bị chuột rút, mất hết sức lực, ngã ngồi trên mặt đất. Ánh mắt lão ta dại ra, miệng nói nhảm như một tên điên “C·hết rồi, c·hết thật rồi, …”

Với tình huống này, nếu đại sứ toàn mạng trở về, thì chắc chắn sẽ g·iết lão ta. Còn nếu đại sứ bị g·iết c·hết, vị đại tông sư kia cũng sẽ điều tra ra và g·iết lão ra. Kiểu gì thì lão ta cũng cầm chắc c·ái c·hết. Cho nên mới hoảng sợ như vậy.



Trần Minh Quân không hề hay biết một trận rắc rối đang tìm tới hắn. HIện tại, hắn đang tận dụng thời gian chờ để tu luyện.

Đã có được hộp trữ vật, Trần Minh Quân mang theo rất nhiều ngưng khí thủy. Như vậy hắn có thể tận dụng thời gian để tu luyện ở bất cứ nơi đâu.



Hắn cũng không hoàn toàn cho rằng bản thân đã tuyệt đối an toàn. Đây là một phần ảnh hưởng từ ký ức mà hắn thu được.

Đừng xem đám người kia cung kính hắn như cha. Chỉ có hắn là hiểu rõ, đó là bởi vì đám người kia cho rằng hắn là đại tông sư gi đó. Dù hắn không biết đại tông sư là gì, nhưng dựa theo tình hình cũng có thể phán đoán được.

Một đại tông sư có thể tạo thành màn sáng bảo vệ như hộ thân phù của hắn. Điểm khác nhau là hắn sử dụng ngoại lực, còn đại tông sư thì có thực lực tự thân.

Nếu sự kỳ diệu của Liệu Thương Dịch đến tai của một đại tông sư. Chưa chắc hắn có thể chống lại. Hắn cần phải luôn tỏ ra thần bí và khó lường. Chỉ khi người khác chưa nhìn rõ sâu cạn của hắn thì hắn mới có một cơ hội.

Trần Minh Quân cũng không dùng cái tên Liệu Thương Dịch mà đổi thành Bảo Mệnh Dịch. Đây là vì gia đình hắn đang bán Liệu Thương Dịch ở bên ngoài. Nếu hắn dùng thuốc cùng tên, có khác nào hô lên “Lạy ông, tôi ở bụi này”.

Ở bên ngoài căn phòng của hắn. Một gã đàn ông không đeo mặt nạ đang tiếp cận. Tên này dáng người to con, cơ bắp cuồn cuộn. Khi bước đến khu vực phòng của Trần Minh Quân thì bị nhóm người bảo an ngăn cản.

Tên đó chỉ đưa ra một cái huy hiệu, đám người liền không ai nói gì, toàn bộ rút lui. Huy hiệu mà hắn đưa ra là đại diện cho đại sứ Phùng Văn Tuấn. Ai dám ngăn cản cơ chứ?

Trần Minh Quân đang ngồi tu luyện thì có tiếng bấm chuông vang lên, đi kèm là ánh đèn trong căn phòng liên tục nhấp nháy. Hắn bình tĩnh đứng lên, tiến về cửa phòng và mở ra.

Bởi vì Trần Minh Quân không biết Lý Văn Cung có điều động một nhóm bảo an đến đây. Khi hắn thấy bên ngoài chỉ có một người thì cũng không có kinh ngạc gì.

Tên kia nhe răng cười, giọng điệu như ra lệnh hỏi “Là ngươi đem ra bảo mệnh dịch đi giám bảo đúng không?”

Dù cách nói chuyện của đối phương làm cho Trần Minh Quân rất khó chịu. Nhưng mà hắn cũng thành thật đáp lại, giọng nói cũng lạnh tanh không kém “Đúng vậy? Có chuyện gì không?”

Người kia lại cười âm hiểm nói “Đúng người là tốt rồi”

Bất chợt hắn vung đầu quyền thẳng tới hướng má trái của Trần Minh Quân. Cú đấm này có góc t·ấn c·ông nghiêng 45 độ từ dưới lên trên. Nếu b·ị đ·ánh trúng vào má, người chịu đòn gần như sẽ bị sốc não và b·ất t·ỉnh ngay.

Tốc độ ra quyền của người nọ rất nhanh, lại đứng quá gần. Dù Trần Minh Quân cũng có phản xạ cực nhanh, nhưng trong điều kiện bình thường cũng có mà né tránh hoàn toàn.



Rất may mắn, đây không phải điều kiện bình thường. Trần Minh Quân còn có sự bảo vệ của 20 tấm hộ thân phù.

Nắm đấm của tên kia vừa tạo ra uy h·iếp thì màn sáng phòng thủ đã hiện ra. Bởi vì đứng quá gần mà nửa thân của người nọ cũng bị bao phủ vào.

Tên đó cảm thấy một nửa thân thể như bị rơi vào bùn nhão, vô cùng khó khăn để chuyển động. Cánh tay vung quyền của hắn di chuyển vô cùng khó khăn và chậm chạp.

Chưa để hắn có thời gian phản ứng gì. Trần Minh Quân lấy lễ đáp lễ, một nắm đấm cũng hướng thẳng tới má trái của người nọ.

BỤP

Tiếng v·a c·hạm vang lên. Đầu của người nọ b·ị đ·ánh sốc lên, ngửa mặt ra sau, não bị choáng, toàn thân xịu lơ nằm b·ất t·ỉnh trên mặt đất.

Trần Minh Quân khom người xuống, đưa tay chạm vào tên đó. Ý niệm vừa động thì tên đó liền biến mất. Bị thu vào bên trong hộp trữ vật.

Cẩn thận nhìn ngó xung quanh vài lần, cảm thấy không có ai ở đây. Trần Minh Quân trở vào bên trong, đóng cửa phòng, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trần Minh Quân không khỏi tự than thở “Quả nhiên là rắc rối đã tìm tới cửa!”

Hắn cũng không thể làm gì khác hơn là chờ đợi kỳ biến. Giây phút đánh ngất xỉu tên kia, hắn đã nảy ra ý muốn thẩm vấn. Nhưng vì chỗ này không an toàn, sợ sẽ làm kinh động người nơi đây. Cho nên mới ra tay thu luôn tên đó vào hộp trữ vật.

Bây giờ có muốn thẩm vấn thì cũng đã không thể. Tên kia chắc chắn đ·ã c·hết rồi. Ở trong hư vô, chẳng có gì cả, thì lấy đâu ra dưỡng khí mà thở. Trần Minh Quân cũng thấy khó chịu trong lòng. Tính ra thì là lần đầu hắn làm hại tới mạng người. Cho dù là gián tiếp thì cũng là do hắn.

Hơn nữa, hắn còn mang theo t·hi t·hể của đối phương bên mình. Lại không cách nào bỏ ra ngoài được. Cảm giác này đúng là không dễ chịu chút nào.



Thế là hắn lâm vào tu luyện, mượn tập trung tu luyện để làm tâm tình bình ổn trở lại.



Cùng lúc đó, trên mặt đất, tại một căn nhà có tên là “Đấu giá sư”

Đại sứ Phùng Văn Tuấn nghe Bạch Danh báo cáo xong thì đã một mạch chạy tới chỗ này. Hắn đi thẳng vào bên trong, người canh gác nhìn thấy đều hành lễ gọi 2 tiếng “Đại sứ!”

Phùng Văn Tuấn đi thẳng vào bên trong. Vượt qua những khu vực ngoại vi, tiến vào nội vi.

Hắn dừng lại trước một căn phòng có treo một chữ THIÊN. Phùng Văn Tuấn tiến đến, định mở cửa ra đi vào thì từ bên trong có người mở cửa đi ra.

Người nọ nhìn thấy Phùng Văn Tuấn thì lập tức cúi người hành lễ “Xin kính chào Phùng đại sứ? Không biết Phùng đại sứ tiến đến phòng bảo chữ THIÊN là có chuyện gì? Có cần tiểu nhân trợ giúp gì không?”

Phùng VĂn Tuấn lạnh nhạt nói

“Đúng là có chuyện! Bản đại sứ vừa nhận được tin. Có kẻ dùng ảo thuật lừa gạt 10 vị giám bảo sư đặc biệt. Nhằm mục đích đưa lê một thứ hàng gọi là Bảo Mệnh Dịch để đấu giá. Bản đại sứ sợ các ngươi phạm phải sai lầm, nên mới đến ngăn cản. Có phải các người vừa nhận được sản phẩm Bảo Mệnh Dịch, đang chuẩn bị công bố hay không?”

Người nọ cung kính đáp “Dạ bẩm Phùng đại sứ, đúng là tiểu nhân vừa nhận được 3 ống Bảo Mệnh Dịch từ giám bảo sư Lý Văn Cung. Được phân loại chữ THIÊN, chuẩn bị tiến hành in áp phích công bố ra bên ngoài.”

Phùng Văn Tuấn ra lệnh

“Lập tức dừng tiến hành việc công bố. Mang 3 ống Bảo Mệnh Dịch ra đây, ta cần mang đi kiểm chứng”

“Tuân lệnh!” người nọ không hề có chút phản đối nào. Đi vào bên trong rồi mang ra 3 ống thủy tinh sáng lấp lánh giao cho Phùng Văn Tuấn.

Trước khi đi, Phùng Văn Tuấn hạ lệnh “Nhớ kỹ, để tránh đả thảo động xà. Tuyệt đối không được hé miệng nữa chữ về chuyện này. Tự ta sẽ có sắp xếp.”

Người nọ cung kính đáp “Dạ, tiểu nhân đã rõ”

Phùng Văn Tuấn cứ như vậy ngang nhiên mà rời đi.

Đứng nhìn theo bóng dáng của hắn, khi đã chắc chắn Phùng Văn Tuấn đã đi xa, người nọ mới chửi tục một câu “Con mẹ nó, đúng là một thằng vừa hóng hách vừa vô liêm sỉ mà!”