Thuận Thiên

Chương 55: Đại sứ Hồ Hải



Chương 55: Đại sứ Hồ Hải

Sau khi chửi cho đã miệng, hắn lấy điện thoại di động ra. Đây là điện thoại đặc chế, chỉ có thể liên lạc bên trong phạm vi hòn đảo. Được trang bị cho thành viên của Bất Giới Hội trên đảo. Nhưng một số lãnh đạo cấp cao thì không bao giờ dùng tới. Ví dụ như Phùng Văn Tuấn.

Đầu bên kia có người bắt máy trả lời “Có chuyện gì vậy đấu giá sư?”

“Lý lão, ba giọt Bảo Mệnh Dịch đã bị Phùng đại sứ lấy đi. Đồng thời ra lệnh không được tuyên truyền ra ngoài. Ông nhanh tìm gặp Hồ đại sứ bẩm báo đi. Chậm trễ thêm sợ rằng tính mạng của đám người các ông sẽ bị uy h·iếp đấy.”

Nói xong thì liền tắt máy, cứ như sợ sẽ có người nghe thấy hắn báo tin.

Khi nhận được cuộc gọi này, Lý Văn Cung đang đứng chờ bên ngoài biệt thự của đại sứ Hồ Hải. Nhất thời lòng lại nôn nóng, sợ sẽ gặp phải biến cố. Nhưng đồng thời cũng vô cùng khó hiểu. Năm vị đại sứ đều là tông sư, làm sao Phùng đại sứ lại dám có ý định chiếm đoạt đồ của một vị đại tông sư cơ chứ?

Đại tông sư và tông sư là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tông sư chỉ là mới bước chân vào lĩnh vực cao thủ. Bước đầu có chút thành tựu cao về nội khí, có thể ngưng khí thành cương để t·ấn c·ông. Sức t·ấn c·ông của cương khí vô cùng đáng sợ, chẳng khác nào súng đạn.

Nhưng đại tông sư thì còn đáng sợ hơn. Đã hình thành hộ thân cương khí, tự động bảo vệ thân thể, súng đạn bất xăm. Thủ đoạn t·ấn c·ông càng mạnh mẽ và sắc bén hơn tông sư. Một bên không cần lo chuyện phòng thủ, một bên vừa phòng thủ vừa t·ấn c·ông. Không cần phải suy xét gì cũng thấy được kết quả ra sao.

Khi đối đầu với đại tông sư, dù tông sư giỏi đến đâu cũng vô dụng. Nhiều lắm là có thể kéo dài thời gian chiến đấu, tuyệt đối không bao giờ chiến thắng được đại tông sư. Bởi vì tất cả đòn t·ấn c·ông đều không có tác dụng.

Ở trong võ lâm, số lượng đại tông sư vô cùng ít. Hiếm khi thấy lộ diện, mỗi lần lộ diện chắc chắn phải có chuyện kinh thiên địa kh·iếp quỷ thần nào đó.

Chính vì vậy mà Lý Văn Cung không hiểu tạo sao Phùng Văn Tuấn lại cả gan dám đoạt đồ của đại tông sư. Chuyện thế này so với tự tìm c·hết thì có gì khác nhau. Nếu Bất Giới Hội biết chuyện, chắc chắn sẽ không vì một tên tông sư mà chống lại một đại tông sư.

Nghe đồn, toàn bộ Bất Giới Hội chỉ có 10 vị đại tông sư. Tất cả đều là nhân vật quyền lực ngập trời, chưởng quảng một phương địa bàn rộng lớn. Trong đó, phụ trách khu vực Đông Nam Á là một vị nữ đại tông sư. Đã hơn 10 năm chưa từng thấy mặt. Nhưng trong lần xuất hiện vào 10 năm trước, vị kia đã g·iết c·hết 3 đại sứ vì tội lạm quyền, gây ảnh hưởng đến uy tín của tổ chức.

Lý Văn Cung trong lòng phán định, Phùng Văn Tuấn phải c·hết là cái chắc rồi. Thế nhưng, lão phải nhanh chóng báo cáo lên đại sứ Hồ Hải. Nếu để Phùng Văn Tuấn tìm thấy lão trước, thì khó mà bảo toàn mạng sống.



Lão biết rõ hành vi của Phùng Văn Tuấn là trái với quy tắc của tổ chức. Nói thẳng ra là c·ướp b·óc trắng trợn. Chuyện như vậy cũng không phải Phùng Văn Tuấn chưa làm qua. Chẳng những đã từng làm, còn là làm nhiều lần.

Tuy nhiên, đối tượng bị hắn để mắt đến đều là những khách hàng bình thường. Dù các vị đại sứ khác đã âm thầm mật báo nhiều lần, nhưng đều không thấy phản hồi nào từ cấp trên. Có khả năng Phùng Văn Tuấn có người bảo hộ ở cấp trên, nên mới cả gan làm vậy.

Nhưng lần này Phùng Văn Tuấn gặp phải sai lầm c·hết người rồi. Đối tượng mà hắn nhắm tới không phải người bình thường. Lý Văn Cung còn nghi ngờ, chuyện này là do thuộc hạ của Phùng Văn Tuấn cố tình bày ra. Mục đích là đưa Phùng Văn Tuấn vào một cái bẫy.

Với bản tính tham lam của Phùng Văn Tuấn, nếu biết có thứ như Bảo Mệnh Dịch, chắc chắn sẽ tìm cách chiếm đoạt. Từ đó đắc tội một đại tông sư, c·hết là cái chắc.

Lý Văn Cung suy đoán như vậy cũng có lý do rõ ràng. Trên đảo này ai cũng biết, Phùng Văn Tuấn đối xử với thuộc hạ rất là hà khắc. Thỉnh thoảng lạm sát thuộc hạ, dẫn tới nhiều người căm phẫn, lòng mang thù hận.

Trong lúc Lý Văn Cung nóng lòng, đi qua đi lại, suy nghĩ không ngừng. Người đi báo tin đã trở lại

“Lý đại sư, Ngài đại sứ cho mời!”

Lý Văn Cung mừng rỡ, vội vàng nói lời cảm ơn người đưa tin, rồi nhanh chân đi vào bên trong.

Trong phòng khách, một người trung niên toàn thân âu phục đang ngồi uống trà một mình. Lý Văn Cung vừa tiến vào thì liền làm lễ bái

“Thuộc hạ Lý Văn Cung, bái kiến ngài đại sứ”

Hồ Hải gật đầu, xem như đã nghe. Rồi lại nhẹ nhàng nói “Lý lão không cần quá câu nệ, trước tiên ngồi xuống uống một ngụm trà rồi lại nói”

Giọng của Hồ Hải không buồn, không vui, nghe rất thoải mái tự nhiên, khiến cho người nghe không thể nắm bắt được tâm tình của hắn.



Lý Văn Cung vội bẩm báo “Thưa đại sứ, có chuyện lớn xảy ra. Xuất hiện một vị đại tông sư trên đảo. Hơn nữa, Phùng đại sứ còn có ý định c·ướp đoạt vật đấu giá của vị đại tông sư kia”

Lão ta nói thẳng vào điểm chính, sợ chậm trễ sẽ có biến.

Nghe xong những lời Lý Văn Cung nói, gương mặt của Hồ Hải lộ ra vẻ động dung rất hiếm thấy. Chứng minh tâm tình của hắn ta đã bị kích động, dẫn tới mất kiểm soát, lộ ra biểu cảm.

Tí tách, tí tách, …

Tiếng nước trà tràn ly rơi khỏi bàn vang lên. Lúc này Hồ Hải mới lấy lại tinh thần. Hắn ta từ từ đặt ấm trà xuống. Rồi nhìn qua Lý Văn Cung hỏi cẩn thận từng chữ

“Nói lại một lần nữa cho ta nghe”

“Dạ bẩm đại sứ, ngài không có nghe nhầm đâu. Có một vị đại tông sư đến hòn đảo với tư cách khách hàng thông thường. Còn đưa ra vật phẩm muốn đấu giá. Thuộc hạ cùng 9 giám bảo sư vừa đi giám định trở về. Vừa rồi, một vị đấu giá sư có báo với thuộc hạ, vật phẩm vị kia gửi đấu giá đã bị Phùng đại sứ lấy đi.”

Hồ Hải nghe tới đây thì khoát tay chặn lại

“Được rồi, dừng lại. Hãy đi theo ta”

Hắn đứng lên tiến vào sâu bên trong biệt thự. Lý Văn Cung cũng cất bước theo sau. Hiển nhiên, Hồ Hải muốn đi tới một nơi an toàn và đảm bảo để hỏi chuyện.



Hồ Hải và Lý Văn Cung rời đi chưa bao lâu thì bên ngoài biệt thự đã có khách đến, chính là Phùng Văn Tuấn. Mặc dù cũng là đại sứ, nhưng chỗ này là nhà của Hồ Hải. Phùng Văn Tuấn vẫn phải chờ người báo tin thì mới được vào trong.



Người đi báo tin không tìm thấy Hồ Hải. Cho nên Phùng Văn Tuấn chỉ có thể tức giận ra về. Hắn thực sự muốn trực tiếp xông vào tóm cổ tên Lý Văn Cung kia. Nhưng mà hắn biết, làm vậy chính là tự tìm khổ. Hắn có thể ngang ngược bá đạo, làm ra rất nhiều chuyện mờ ám. Thế nhưng cũng phải có giới hạn, không được vượt quá điểm mấu chốt. Tự ý xông vào chỗ ở của một đại sứ khác cũng là một đại sự. Người bên trên sẽ không thể lấp liếm giúp hắn.

Mang theo tâm trạng tức giận trở về. Phùng Văn Tuấn lại gặp thêm một chuyện khác làm hắn thêm tức giận. Hắn đã ra lệnh cho 9 người thuộc hạ đi “mời” toàn bộ giám bảo sư biết về Bảo Mệnh Dịch đến biệt thự của hắn. Trong đó, có một người làm nhiệm vụ đi bắt Trần Minh Quân. Bản thân hắn thì đi xử lý Lý Văn Cung.

Thế nhưng, lúc này chỉ có 8 tên giám bảo sư được mang về. Bản thân Bạch Danh cũng đã không biết ở nơi đâu. Còn người quan trọng nhất là Trần Minh Quân cũng chẳng thấy. Hơn nữa, người đi bắt Trần Minh Quân cũng không quay lại phục mệnh.

Trong lúc tức giận, hắn đem giam cầm 8 tên giám bảo sư. Rồi ra lệnh cho đám thuộc hạ đi tìm Bạch Danh. Bản thân hắn thì sẽ đích thân đi gặp Trần Minh Quân. Nói chính xác hơn là đi bắt Trần Minh Quân mang về biệt thự.

Hắn chẳng những muốn trứng gà, còn muốn sở hữu luôn con gà đẻ trứng. Hiện giờ, Trần Minh Quân chính là con gà đẻ trứng mà hắn muốn.

Bên trong một căn phòng siêu bí mật, Hồ Hải đang ngồi nghe Lý Văn Cung kể lại toàn bộ sự việc. Từng chi tiết nhỏ nhất cũng được Lý Văn Cung miêu tả rất tỷ mỹ.

Tới lúc này Hồ Hải mới hiểu tại sao Phùng Văn Tuấn lại tiếp tục giở trò c·ướp b·óc. Thì ra vật phẩm đấu giá gọi là Bảo Mệnh Dịch lại nghịch thiên như vậy. Nếu không phải hắn rất tin tưởng Lý Văn Cung, nếu không phải người kể ra là Lý Văn Cung, chắc chắn hắn sẽ không tin.

Hồ Hải trầm giọng đưa ra nghi vấn “Lý lão, theo như ông nói, Bạch Danh cũng chứng kiến toàn bộ. Cũng biết vị kia là một đại tông sư. Tại sao Phùng Văn Tuấn còn làm càn như vậy?”

Lý Văn Cung lắc đầu nói “Bẩm đại sứ, chuyện đó thì thuộc hạ cũng không biết, càng không hiểu. Nhưng mà, thuộc hạ suy đoán, có thể Bạch Danh oán hận Phùng đại sứ, cho nên nhân cơ hội này đưa Phùng đại sứ vào tuyệt lộ”

Ánh mắt của Hồ Hải lóe lên liên tục, như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó nhỏ giọng nói

“Lý lão, cầm theo huy hiệu này ra ngoài báo cho người truyền tin. Ta muốn gặp 3 vị đại sứ còn lại tại biệt thự này. Nhớ kỹ, Lý lão không được bước khỏi biệt thự”

Lý Văn Cung nhận lấy huy hiệu rồi nói

“Tuân lệnh đại sứ. Cảm ơn đại sứ đã bảo vệ tiểu nhân”

Nói xong, lão ta nhanh chóng chạy ra cửa biệt thư, tìm người đưa tin, truyền đạt lệnh của Hồ Hải. Khi người đưa tin rời đi thì lão ta đứng ở đó chờ đợi. Lão muốn đích thân đón các vị đại sứ khi họ đến.