Trần Minh Quân đang tập trung tu luyện thì lại có tiếng chuông cửa. Khi hắn định mở cửa thì trong lòng liền sinh ra dự cảm xấu. Mặc dù dự cảm này đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng đã để lại cho hắn một bóng ma lo lắng. Làm cho hắn phải cẩn thận hơn trong mọi việc tiếp theo.
Cánh cửa mở ra, Trần Minh Quân nhìn thấy Phùng Văn Tuấn. Phùng Văn Tuấn cũng nhìn hắn, trong ánh mắt của Phùng Văn Tuấn không khỏi lóe lên vẻ ngoài ý muốn. Bộ dáng của Trần Minh Quân quá âm u, tối đen như mực, làm cho người khác không thể thấy được gì trên mặt hắn cả.
Trần Minh Quân lạnh nhạt hỏi “Có chuyện gì?”
Mặc dù vẻ ngoài rất bình tĩnh và thong dong. Nhưng trong lòng hắn điên cuồng báo động. Người trước mắt này tràn ngập một loại khí tức cao thủ. Ánh mắt đối phương như ẩn chứa tinh quang. Đây là biểu hiện của việc nội thể tràn ngập chân khí.
Trong không gian còn ẩn chứa một loại khí tức vô hình. Trần Minh Quân biết, đó là khí thế của đối phương. Thứ khí tức này vô hình vô chất, nhưng lại cũng trong vô hình vô chất mà làm linh hồn người khác bất an, mất đi bình tĩnh. Nếu khí thế đủ mạnh, có thể khiến kẻ khác trực tiếp tổn thương linh hồn.
Nói ra một câu hỏi lạnh lùng. Sau đó thì Trần Minh Quân vận chuyển đầu óc cấp tốc. Hắn cần phải phân tích, phán đoán và đưa ra được hành động hợp lý nhất trong tình huống này.
Đối phương là một cao thủ, tối thiểu thì khí thế này chứng minh đối phương đã có thể ngưng khí thành hình. Nếu màn sáng hộ thể bị loại thủ đoạn này t·ấn c·ông, tốc độ tiêu hao năng lượng sẽ còn nhanh hơn bị súng đạn t·ấn c·ông.
Trần Minh Quân tuyệt đối không thể để cảnh chiến đấu diễn ra. Tối thiểu thì không được là một cuộc chiến mất nhiều thời gian.
Phùng Văn Minh nhe răng đáp “Ta là người đứng đầu ở chỗ này. Xin hỏi, có phải Bảo Mệnh Dịch là do quý khách đưa ra hay không?”
Mặc dù gọi Trần Minh Quân là quý khách. Nhưng thái độ và giọng nói hoàn toàn chẳng có chút gì xem Trần Minh Quân là khách.
“Làm sao tôi biết ông là người đứng đầu ở đây?” Trần Minh Quân đối đáp, cố ý kéo dài thời gian để suy nghĩ tìm cách.
Phùng Văn Tuấn hơi tiến lên, dồn ép về phía Trần Minh Quân rồi nói
“Quý khách không cần biết để làm gì! Chuyện đó cũng không quan trọng. Quý khách chỉ cần nói đúng hay không đúng thôi”
Trần Minh Quân thấy đối phương đang từ từ áp sát thì ánh mắt lóe lên một tia suy nghĩ. Hắn cũng cất bước tiến về đối phương, giống như là thấy đối phương tiến đến nên đang trả lễ bằng cách tương tự vậy. Vừa đi hắn vừa nói tiếp
“Nếu phải thì sao? Còn nếu không phải thì lại thế nào?”
Lúc này hai người đã gần như đứng đối diện nhau. Phùng Văn Tuấn nhìn chăm chăm vào mặt Trần Minh Quân. Chân mày không khỏi nhíu chặt. Đã ở gần như thế này, nhưng hắn vẫn chỉ có thể nhìn thấy một vùng tối tăm đáng sợ.
Nhưng hắn cũng chỉ hơi kinh ngạc. Hắn là một cường giả tông sư. Ở trên hòn đảo này, cao thủ mạnh nhất cũng chỉ là tông sư. Ở chỗ này hắn lại là một trong 5 vị đại sứ có quyền lực cao nhất. Chẳng có gì phải e sợ cả. Hắn nói như ra lệnh
“Nếu phải, vậy quý khách phải chịu khó theo ta một chuyến. Nếu không phải thì cũng phải theo ta một chuyến. Bằng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”
Phùng Văn Tuấn vừa nói vừa nhe răng cười. Ý tứ uy h·iếp rất rõ ràng.
Trần Minh Quân hơi suy tính, khoảng cách đôi bên chỉ còn khoảng hơn một mét rưỡi. Để đảm bảo kế hoạch thành công. Hắn mạo hiểm bước lên thêm một bước. Tư thế rất là khiêu khích, như kiểu hắn rất ghét người ta uy h·iếp, cho nên tức giận bước lên. Gần như mặt đối mặt với Phùng Văn Tuấn rồi quát lát
“Tao không đi đó, mày làm gì được tao nào?”
Chỉ cần đối phương xuất thủ ở khoảng cách gần thế này. Chắc chắn toàn thân sẽ như rơi vào bùn lầy. Khi đó, hắn có thể chớp lấy thời cơ khống chế và hạ gục đối phương.
Phùng Văn Tuấn thấy đối phương lớn tiếng với mình thì nổi giận đùng đùng. Hắn định một tát đánh bay Trần Minh Quân. Nhưng khi hắn định ra tay thì cảm thấy trong lòng rung lên. Đây là cảm ứng với nguy hiểm của những người đã từng gột rửa ngũ quan bởi chân khí.
Phùng Văn Tuấn ngang tàn thì có, nhưng hắn cũng rất nhát gan và cẩn thận. Từ trước đến giờ hắn rất tin tưởng vào thứ cảm giác này. Nhờ đó mà rất nhiều lần hắn tránh được kiếp nạn.
Hắn suy đoán, có thể có vấn đề gì đó sẽ xảy ra khi hắn xuất thủ. Nhưng hắn không tin đối phương mạnh hơn hắn. Trên hắn thì phải là đại tông sư. Thử hỏi có đại tông sư nào rảnh rỗi chạy đến đây làm khách hàng bình thường chứ? Cho nên, dù cẩn thận nhưng hắn vẫn rất xem thường Trần Minh Quân.
Phùng Văn Tuấn cố đè nén cơn giận. Rồi lại nhe răng cười đểu mà nói “Quý khách bình tĩnh đi. Ta chỉ nói là hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cũng đâu có nói là ta sẽ làm gì quý khách đâu. Sao lại nhảy dựng lên như thế chứ?”
Hắn nói xong thì muốn lùi lại để tạo ra khoảng cách. Trong lòng hắn cứ liên tục nhắc nhở hắn cách xa đối phương mới là an toàn. Mặc dù không hiểu tại sao tiềm thức lại có cảm giác như vậy, nhưng Phùng Văn Tuấn vẫn làm theo.
Trần Minh Quân thấy động tác của đối phương thì thầm kêu không ổn. Hắn vội vàng tiến lên, cố tình giữ khoảng cách với Phùng Văn Tuấn. Đồng thời trong miệng lại khiêu khích thêm
“Quý khách chó má gì chứ? Đầu của ông bị thần kinh à? Có ai đi nói chuyện với khách hàng như ông không? Có ngon thì làm gì tôi thử xem?”
Trần Minh Quân rất muốn ra tay trước. Nhưng khi làm như vậy, đối phương sẽ né tránh, dẫn tới khoảng cách bị kéo ra xa. Như vậy thì dự định của hắn sẽ thất bại. Hắn cũng không thể chắc chắn ra đòn là sẽ đánh trúng được đối phương. Vẫn là kiên trì theo kế hoạch là tốt nhất.
Lần này thì Phùng Văn Tuấn bị câu chửi của Trần Minh Quân làm cho bạo nộ thật rồi. Hắn là một trong 5 người chủ của đảo này. Có bao giờ bị người ta mắng qua cơ chứ? Cơn giận nhanh chóng làm cho tiềm thức của hắn nhanh chóng bị lu mờ.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Phùng Văn Tuấn hành động trái ngược với cảnh báo của tiềm thức. Hắn hét lên giận dữ
“Đồ không biết sống c·hết!”
Bàn tay phải giơ lên, biến hóa thành chưởng, chân khí tràn ra, ngưng tụ thành cương khí. Phùng Văn Tuấn muốn dùng một tát để đánh nát đầu của Trần Minh Quân.
Khi bàn tay Phùng Văn Tuấn đập xuống, một màn sáng đỏ rực hiện ra bao quanh Trần Minh Quân. Cũng tiện thể bao phủ gần như toàn bộ Phùng Văn Tuấn. Nhất thời, Phùng Văn Tuấn như bị thời gian giảm tốc. Hành động vô cùng chậm chạp và khó khăn.
Hai mắt Phùng Văn Tuấn trừng lớn như muốn lọt ra ngoài. Trong đầu hắn hoảng sợ kêu lên 3 chữ “Đại tông sư!”. Ý nghĩ này làm toàn thân hắn không còn lại chút lực lượng gì. Cũng không chủ tâm phá giải ràng buộc do màn sáng hộ thể tạo ra.
Trần Minh Quân không để cơ hội trôi qua. Hắn biết đối phương sẽ bị chấn động tinh thần vì hiểu lầm. Trước khi đối phương có thể hoàn hồn, hắn phải nhanh tay hơn.
Lật bàn tay một cái, một thanh chủy thủ đã xuất hiện. Trần Minh Quân ra tay nhanh như một tia chớp. Liên tục bốn tiếng Phập vang lên. Hai đùi và hai bả vai của Phùng Văn Tuấn đã b·ị đ·âm thủng và nướng chín.
Phùng Văn Tuấn đang bị ảnh hưởng với màn sáng hộ thể, tinh thần cũng bị chấn kinh tới mất hết ý chí chiến đấu. Cho nên chỉ trong chốc lát đã bị Trần Minh Quân phế bỏ tứ chi mà không thể làm ra được phản ứng gì.
“A A A A A”
Đau đớn khủng kh·iếp truyền tới đại não, làm cho Phùng Văn Tuấn ngửa mặt lên trời gào rú thê lương. Màn sáng bảo hộ cũng đã tự thu lại, Phùng Văn Tuấn ngã trên mặt đất. Ánh mắt nhìn Trần Minh Quân tràn ngập sợ hãi.
Giờ phút này hắn vô cùng hối hận vì đã đến nơi đây. Đắc tội với một vị đại tông sư thì hắn c·hết chắc rồi. Thậm chí, có thể hắn muốn c·hết cũng sẽ khó khăn. Không thấy đối phương chỉ phế tứ chi của hắn hay sao. Đây chính là tiết tấu muốn h·ành h·ạ hắn tới c·hết.
Trần Minh Quân nhanh chóng phong bế thanh quản nơi cổ họng của Phùng Văn Tuấn. Sau đó kéo hắn vào trong phòng, đóng cửa lại.
Ở bên ngoài, tiếng hét của Phùng Văn Tuấn đã gây ra chú ý cho nhiều người. Rất nhiều khách hàng ra khỏi phòng xem xét. Cũng có nhiều nhân viên bảo an đến kiểm tra. Cuối cùng tất cả chỉ có thể giải tán. Cũng chẳng có bảo an nào dám gõ cửa phòng Trần Minh Quân.
Lý do rất đơn giản. Họ đã được Lý Văn Cung căn dặn kỹ lưỡng. Trừ phi Trần Minh Quân cho gọi, nếu không thì không ai được phép làm phiền.
Trần Minh Quân cảm nhận người ở bên ngoài đều đã rời đi thì liền thở phào một hơi. Hắn đi vào trong nhà tắm, Phùng Văn Tuấn đang bị vứt ở đó như một con chó c·hết.
Khi thấy Trần Minh Quân bước vào thì ánh mắt tràn ngập hoảng sợ. Liên tục di chuyển tròng mắt như đang muốn nói gì đó.
Trần Minh Quân lật tay, lấy ra hai cái thẻ bài bằng gỗ, chúng được một sợi dây xuyên qua giữ thành một đôi. Hắn ghép 2 miếng gỗ lại thành một hình vuông. Một cái lồng sáng hiện ra, bao quanh một khu vực có đường kính khoảng 2 mét.
Hắn đặt trận pháp cách âm xuống rồi bắt đầu tra hỏi Phùng Văn Tuấn. Sự việc đã bắt đầu hơi vượt tầm kiểm soát, hắn cần biết thêm thông tin để còn tìm ra đối sách. Nếu đây là ý của Bất Giới Hội thì hắn phải tìm cách thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.