Không cần Trần Minh Quân ra tay t·ra t·ấn. Chỉ cần hù dọa vài câu thôi. Phùng Văn Tuấn đã rất ngoan ngoãn hợp tác. Hỏi cái gì là trả lời cái đó, không một chút chần chờ. Trần Minh Quân cũng chỉ có thể lắc đầu cảm khái. Cái tên này đúng là thiên hạ đệ nhất c·hết nhát. Tâm tính như thế này làm sao có thể tu luyện tới tông sư. Trừ phi tên này trời sinh đã lợi thế hơn người, nhưng lại không biết vận dụng lợi thế đó.
Thông qua Phùng Văn Tuấn, Trần Minh Quân đã biết được rất nhiều chuyện bí ẩn. Những chuyện này cũng không được tính là bí mật gì. Chỉ cần là người luyện võ thì đều biết. Nhưng một người bình thường thì chắc chắn sẽ không biết gì.
Thế giới này đúng là có người tu luyện. Nhưng có vẻ như họ chỉ quanh quẩn ở 9 giai đoạn nhập môn. Bản thân họ cũng không biết điều đó. Những người này tự gọi mình là chân võ sư. Ý nói những người luyện võ thuật chân chính. Còn thế giới những người luyện chân võ được gọi là võ lâm.
Người mới luyện võ được gọi là võ đồ chân võ. Một khi luyện ra nội công thì mới được xem là võ sĩ chân võ. Trần Minh Quân suy đoán, cái gọi là nội công cũng chính là chân khí. Võ sĩ chân võ tương đương với người tu luyện mới nhập môn, tức là giai đoạn khí cảm.
Nội công cũng có thể gọi là nội khí. Tất cả người luyện chân võ đều công nhận hai cách gọi khác nhau này.
Chân võ sư ở cấp độ võ sĩ sẽ luôn nỗ lực tăng cường nội công. Khi công lực đủ nhiều thì cố gắng khai phá vài huyệt vị trên thân thể. Nhằm mục đích phóng xuất nội công ra ngoài, làm đòn t·ấn c·ông. Khi thành công bước này, họ sẽ được gọi là đại võ sĩ chân võ.
Phần lớn chân võ sư trong võ lâm đều ở cấp độ võ sĩ hoặc đại võ sĩ. Trong đó, đại võ sĩ được xem là lực lượng trung kiên. Là chiến lực chính của hầu hết thế lực và môn phái. Còn võ sĩ thì được xem là lực lượng trẻ và cũng là thành phần chiếm số lượng đông đảo nhất.
Hơi so sánh với hệ thống tu luyện của bản thân, Trần Minh Quân liền hiểu rõ mọi việc. Đại võ sĩ chân võ tương đương với người tu luyện ở giai đoạn khai huyệt. Cụ thể, từ võ sĩ chân võ lên đại võ sĩ chân võ thì cần đi từ khí cảm qua khai mạch, thông mạch, đại chu thiên rồi mới đến khai huyệt.
Tuy nhiên, do hệ thống luyện chân võ không có đề cập rõ mấy giai đoạn này. Do đó mà bí mật của quá trình này trở thành đặc điểm khác nhau giữa những người luyện chân võ. Từ đó hình thành công pháp độc môn của từng thế lực.
Đại võ sĩ chân võ sẽ tiếp tục theo đuổi mục tiêu khác, đó là hóa nội khí thành cương khí. Một khi phóng thích cương khí ra ngoài, sẽ tạo thành lực p·há h·oại cực lớn. Đại võ sĩ có thể phóng thích nội khí để t·ấn c·ông. Nhưng hiệu quả t·ấn c·ông chỉ ở mức bình thường, thiếu đi sự trầm trọng và sắc bén như cương khí.
Nếu phải so sánh, có thể hình dung ném cục bông gòn vào đối thủ và ném cục sắt vào đối thủ. Cho dù trọng lượng của hai vật là như nhau, thì cục sắt chắc chắn sẽ tạo thành tổn thương cao hơn so với cục bông gòn.
Hóa khí thành cương chính là dấu hiệu nhận biết cấp bậc võ sĩ tông sư. Cũng là lực lượng cao cấp của các thế lực. Những người này có số lượng không nhiều. Mỗi một thế lực chỉ có thể đếm được không quá 2 bàn tay. Chỉ có vài thế lực đặc biệt lớn thì mới có số lượng tông sư chân võ tính bằng chục.
Khi đã đến cấp bậc tông sư thì sẽ rất khó tiến thêm. Nếu không có hiểu biết nhất định thì gần như sẽ dừng chân ở cấp độ này. Chỉ có một số môn phái truyền thừa lâu đời mới sở hữu bí mật vượt qua tông sư, trở thành đại tông sư.
Trần Minh Quân suy đoán, tông sư chân võ chắc là tương đương với người tu luyện đang trong quá trình chuyển hóa chân khí thành linh khí. Nhưng chưa chuyển hóa được số lượng đủ nhiều.
Cấp bậc cuối cùng thì được gọi là đại tông sư. Đại tông sư có thể ngưng cương khí thành hình, tay không hóa vạn binh. Thêm một đặc điểm nhận biết đại tông sư chính là cương khí hộ thể. Một khí đại tông sư bị t·ấn c·ông, cương khí hộ thể sẽ chủ động phòng vệ, súng đạn cũng không xuyên phá được.
Nói về sức mạnh t·ấn c·ông. Binh khí do cương khí hóa thành rất là mạnh mẽ, có sức công phá cực lớn. Gần như mọi vật trên thế gian đề có thể xuyên phá. Vô cùng khủng bố.
Chỉ có những thế lực lớn trong võ lâm mới có đại tông sư tọa trấn. Số lượng đại tông sư tại các thế lực luôn là bí mật, nhưng thiết nghĩ sẽ không vượt quá một bàn tay.
Những người này tuổi thọ dài lâu, có thể sống lâu hơn một nửa đời người so với bình thường. Là lực lượng có tính uy h·iếp, chỉ xuất hiện khi thế lực gặp tình huống sinh tử tồn vong.
Dựa theo những thông tin đó, Trần Minh Quân suy đoán, đại tông sư tương đương với giai đoạn luyện khí hóa linh của nhập môn tu luyện. Ở giai đoạn này, tu sĩ sẽ cố gắng biến đổi chân khí thành linh khí. Linh khí chính là chân khí có linh tính, có thể thông qua tinh thần để điều khiển như tay chân của chính mình.
Bên cạnh những thông tin về võ lâm, Trần Minh Quân còn biết được, chuyện hắn bị tìm đến cửa lần này chỉ là chủ ý cá nhân của Phùng Văn Tuấn. Đồng thời, hành vi của Phùng Văn Tuấn vốn là phạm vào quy tắc của Bất Giới Hội.
Lòng lo lắng của Trần Minh Quân lúc này mới giảm đi không ít. Nhưng hắn cũng không thả lỏng hoàn toàn. Cho dù chuyện này không phải chủ ý của Bất Giới Hội. Cũng khó mà cam đoan cao tầng của họ sẽ không động tâm với Bảo Mệnh Dịch.
Sau khi biết thế giới này còn có tồn tại chân võ sư thì Trần Minh Quân lại càng cảnh giác hơn. Mặc dù chân võ sư cũng chỉ là giai đoạn nhập môn của tu luyện chân chính. Nhưng bản thân của hắn bây giờ cũng chỉ tương đương với một tên võ sĩ chân võ. Là thành phần thấp bé nhất trong thế giới chân võ. Cho nên, hắn phải nghĩ biện pháp giữ vững cái danh hiệu đại tông sư hữu danh vô thực này.
Cái danh hiệu này sẽ có tính răng đe vô cùng lớn. Thông qua đó sẽ giúp hắn tránh được rất nhiều nguy hiểm. Chuyện này cũng giống như một quốc gia sở hữu v·ũ k·hí h·ạt nhân vậy. Ai mà dám dồn quốc gia đó vào đường cùng cơ chứ. Nếu để quốc gia đó dùng biện pháp cá c·hết lưới rách thì t·ai n·ạn sẽ vô cùng lớn.
Nói thật lòng hắn cũng rất là lo lắng. Dù sao thì cái danh đại tông sư của hắn cũng chỉ là hiểu lầm. Nếu rơi vào tình huống phải chiến đấu thì chắc chắn sẽ bại lộ. Lúc đó, hắn không bị g·iết c·hết cũng sẽ thành nô lệ của Bất Giới Hội.
Cho dù chưa từng tiếp xúc sâu vào thế giới chân võ sư. Trần Minh Quân cũng thừa biết nguyên tắc vận hành của nó. Chính là lấy thực lực vi tôn. Lý lẽ chỉ có thể nói với người cùng đẳng cấp.
Khi đã hỏi xong tất cả những gì muốn biết. Trần Minh Quân lại gặp khó khăn trong việc xử lý Phùng Văn Tuấn. Thả cũng không được, giữ cũng không xong, mà g·iết đi lại càng không nên. Suy đi tính lại nhiều lần, Trần Minh Quân cũng nghĩ ra được một chủ ý không tồi.
Trần Minh Quân gọi phục vụ đến, yêu cầu khách sạn mang đến cho hắn một cái tủ lạnh đứng, loại chỉ có một ngăn. Dung tích càng rộng càng tốt.
Cho dù không hiểu tại sao Trần Minh Quân lại cần một cái tủ lạnh lớn. Nhưng khách sạn vẫn đi làm. Bởi vì Lý Văn Cung đã căn dặn trước, phải đáp ứng mọi yêu cầu của chủ nhân căn phòng này.
Đồng thời, Trần Minh Quân cũng muốn gặp Lý Văn Cung. Nhờ khách sạn thông báo cho đối phương giúp hắn.
…
Trong một căn phòng bí mật tại biệt thự của đại sứ Hồ Hải
Lý Văn Cung đang một lần nữa tường thuật lại toàn bộ sự việc. Nhân số lắng nghe lần này tổng cộng có 4 người. Một trong số đó là Hồ Hải, chủ nhân của nơi này. Ba người còn lại cũng là ba vị đại sứ. Họ lần lượt là Chung Tử Anh, Thi Thế Nam và Đặng Trường Tồn. Chỉ có một mình Chung Tử Anh là nữ, còn lại đều là nam.
Nghe xong Lý Văn Cung tường thuật. Chỉ có Hồ Hải là không có biểu cảm gì. Nhưng ba người còn lại thì biểu cảm biến hóa liên tục. Một lúc sau, Chung Tử Anh lên tiếng hỏi Hồ Hải
“Đại sứ Hồ, tôi nghi ngờ chuyện 10 năm trước lại chuẩn bị tái hiện. Có phải anh cũng có suy đoán tương tự không?”
Hồ Hải trịnh trọng gật đầu “Đúng vậy, đó là lý do tại sao tôi phải nhanh chóng mời mọi người đến đây. Nếu xử lý không khéo, có thể vài người trong chúng ta sẽ m·ất m·ạng”
Sắc mặc của Thi Thế Nam và Đặng Trường Tồn biến hóa mấy lần. Sau đó, Thi Thế Nam không chắc lắm mà nói
“Các vị, cho dù là chuyện giống 10 năm trước. Chúng ta cũng không cần quá lo sợ. Chúng ta cũng không có làm gì sai. Nếu có c·hết, thì chỉ một mình tên họ Phùng đó c·hết mà thôi. Theo tôi được biết, sự việc 10 năm trước cũng không phải hoàn toàn như lời đồn. Những tên đại sứ bị g·iết không có ai là bị oan uổng cả đâu.”
Đặng Trường Tồn cũng nói thêm vào “Đúng như vậy! Hơn nữa, tôi cảm thấy vị đại tông sư này dường như không phải là vực sứ. Dù không chắc chắn lắm, nhưng theo tôi nghĩ, nếu là vực sứ muốn câu cá thì sẽ không làm lộ thân phận đại tông sư một cách trắng trợn như vậy”