Câu nói của Đặng Trường Tồn đúng là cảnh tỉnh người trong mộng. Bọn họ quá sợ hãi cho nên không có để tâm suy xét từng chi tiết. Hồ Hải cẩn thận suy nghĩ lại, một lúc sau thì lên tiếng
“Nghĩ kỹ lại thì đúng là có vấn đề thật. Dựa theo lời kể của Lý lão, rõ ràng vị đại tông sư kia đã cố ý để lộ thân phận. Như vậy thì tình huống không đúng cho lắm“
Những tên đại sứ này lo lắng như vậy là vì chuyện của 10 năm trước. Bọn họ chỉ biết sự việc đại khái, vốn đại sứ trên đảo này không phải bọn họ. Cũng nhờ biến cố 10 năm trước mà họ mới được cử đến đây làm đại sứ.
Được biết, vào 10 năm trước, vực sứ của khu vực Đông Nam Á đã nổi giận g·iết c·hết 3 đại sứ của đảo này, phế bỏ 2 người còn lại. Nguyên nhân được tiết lộ là vì mấy tên này thông đồng làm ra chuyện tổn hại đến uy tín của tổ chức.
Nhưng trong bóng tối lại có những lời đồn khác. Có kẻ nói rằng, cũng chỉ có một đại sứ làm sai thôi. Nhưng bởi vì chuyện sai đó là nhắm tới bản thân vực sứ. Cho nên vực sứ mới giận cá chém thớt, ra tay chém g·iết 3 người, đánh tàn phế 2 người. Sở dĩ có 2 người giữ được mạng sống là vì họ bế quan, nhưng vẫn bị xử lý thất trách. Còn 2 người khác thì biết chuyện nhưng không có làm ra hành động gì, cho nên cũng bị phán tội c·hết.
Chung Tử Anh vội nói
“Bất kể nói như thế nào, chúng ta cũng không được bất cẩn. Việc đầu tiên là cần phải đứng ra ngăn cản Phùng đại sứ làm càn. Song song đó, phải tiến hành báo tin lên cấp trên ngay. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Lúc đó, c·hết oan c·hết uổng cũng chỉ có thể chấp nhận”
“Việc báo tin lên cấp trên thì tôi đã làm rồi. Chung đại sứ cứ an tâm. Còn chuyện ngăn chặn hành vi của Phùng đại sứ. Tôi không muốn hành động một mình nên mới gọi tất cả đến đây.” Hồ Hải trấn an.
Đúng lúc này, điện thoại của Lý Văn Cung reo lên. Cả bốn đại sứ đều đưa mắt nhìn qua. Lý Văn Cung sợ hết hồn, định lấy máy ra tắt đi. Nhưng khi thấy người gọi đến là nhân viên khách sạn thân tính của hắn thì quay sang bẩm báo
“Thưa các vị đại sứ, là người của thuộc hạ ở khách sạn gọi đến. Chính là người phụ trách báo lên các yêu cầu của vị đại tông sư kia”
Hồ Hải nghe như vậy thì liên ra lênh “Vậy còn không nhanh nghe máy”
Lý Văn Cung khom người nhận lệnh rồi bấm nghe. Sau một lúc, nét mặt hắn có chút khó xử mà nhìn bốn vị đại sứ “Dạ thưa, vị tiền bối kia muốn gặp thuộc hạ ngay bây giờ. Thuộc hạ …”
Lão rất là khó xử, nếu lão ra ngoài lúc này thì sẽ có thể gặp nguy cơ m·ất m·ạng. Nhưng không đi cũng không được.
Hồ Hải hiểu được lo lắng của lão ta. Hắn nhanh 3 đại sứ con lại rồi nói
“Ba vị, chúng ta cũng nên đi bái kiến vị tiền bối kia thôi. Cho dù vị kia có phải vực sứ hay không thì cũng nên hành động rồi. Nếu trễ hơn sợ rằng sẽ có chuyện lớn”
“Được”
“Được”
“Được”
Cả ba đồng thời gật đầu tán thành. Bốn đại sứ đứng lên, chuẩn bị xuất phát. Lý Văn Cung lúc này mới lên tiếng bổ sung “Thưa các đại sứ, còn … còn có một chuyện quan trọng nữa.”
Hồ Hải đã đứng lên chuẩn bị xuất phát, nghe như vậy thì hơi không hài lòng quát “Lý lão, từ lúc nào mà ông lại quên trước quên sau như vậy. Sao không nói rõ một lần cho xong?”
Lý Văn Cung sợ quá nên quỳ xuống xin tội “Đại sứ xin thứ tội, thuộc hạ nhất thời hoảng quá nên nhất thời đầu óc không được tỉnh táo cho lắm.”
“Được rồi, nói chuyện chính nhanh đi” Hồ Hải không kiên nhẫn quát
“Dạ, dạ! Người báo tin còn nói, vài chục phút trước có người của Phùng đại sứ đến. Nhưng không hiểu sao biến mất không có dấu vết. Nhân viên bảo an của khách sạn cũng không có dám vào tra xét trong phòng vị kia. Còn nữa là … là … cách đây vài phút, Phùng đại sứ cũng đã đích thân đến đó.”
Hồ Hải nghe xong thì trong lòng hoảng sợ
“Ba vị, không ngờ thằng ngu Phùng Văn Tuấn kia lại gấp gáp như vậy. Chúng ta phải nhanh chân lên. Không cần biết vị tiền bối kia có phải vực sứ hay không. Nếu tên ngu Phùng Văn Tuấn kia làm ngài ấy nổi giận, chúng ta cũng khó tránh bị liên lụy.”
Nói rồi hắn vận dụng thân pháp, gần như là lao đi như bay. Ba người Chung Tử Anh, Thi Thế Nam và Đặng Trường Tồn cũng triển khai thân pháp lao đi. Tất cả bọn họ đều đang cảm thấy gan mật như muốn vỡ ra, nỗi sợ hãi tràn ngập trong đầu.
Lý Văn Cung bị bỏ qua một bên, vẫn ngơ ngác quỳ ở đó mà nhìn theo bóng lưng dần biến mất của bốn vị đại sứ. Sau một lúc thì lão ta cũng đứng dậy, rồi nhanh chóng đuổi theo sau.
…
Trần Minh Quân đưa ra yêu cầu không bao lâu thì khách sạn đã vận chuyển đến một cái tủ lạnh đứng. Hắn hài lòng đem vào trong phòng. Sau đó, tháo rời toàn bộ vật dụng bên trong ném đi. Cuối cùng, cái tủ lạnh đứng chỉ còn lại khung ngoài. Bên trong đều đã trống không.
Hắn lại cẩn thận kiểm tra, đảm bảo toàn bộ dung tích bên trong đều kín khí với bên ngoài. Chỉ cần là không gian kín, khi hắn thu tủ lạnh này vào hộp trữ vật thì không khí bên trong tủ lạnh cũng sẽ bị mang theo.
Trần Minh Quân hài lòng tự nhủ “Chỉ cần đưa tên đó vào trong cái tủ này. Rồi thu vào trong hộp trữ vật là có thể di chuyển tới chỗ khác được rồi. Thời gian ngắn thì chắc sẽ đủ dưỡng khí để sinh tồn.”
Hắn làm vậy là muốn giữ mạng cho Phùng Văn Tuấn. Nếu cứ trực tiếp thu vật sống vào hộp trữ vật, không bao lâu đối tượng sẽ bị c·hết ngạt. Bởi vì trong đó cơ bản là không có gì cả.
Đã chuẩn bị xong, Trần Minh Quân chỉ việc chờ đợi Lý Văn Cung đến để nói ra chuyện đi tới chỗ của Phùng Văn Tuấn. Chỉ cần có huy hiệu của Phùng Văn Tuấn thì mọi chuyện sẽ không thành vấn đề gì.
Chờ đợi không được bao lâu thì đã có tiếng chuông cửa. Trần Minh Quân bình tĩnh đi ra mở cửa. Thế nhưng, người đến không phải Lý Văn Cung mà là 3 người lạ mặt. Hầu hết đều là trung niên, chỉ có một người phụ nữ có vẻ ngoài hơn 30 tuổi.
Trần Minh Quân không để lộ một chút hành động gì bất thường. Vừa mở cửa ra thì lạnh nhạt hỏi
“Có chuyện gì?”
Đây là hắn tự xem mình là một người ở trên cao. Đã muốn giả làm đại tông sư thì thái độ cũng phải phù hợp. Tránh làm cho người ta nảy sinh một chút nghi ngờ nào.
Hồ Hải và ba vị đại sứ thấy Trần Minh Quân mở cửa thì trong lòng vô cùng khẩn trương. Họ cũng không nhịn được mà lén đưa mắt quan sát bên trong. Nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.
Khi nghe giọng của Trần Minh Quân lạnh nhạt hỏi thì liền cung kính khom người trả lời
“Tiểu nhân Hồ Hải, xin bái kiến tiền bối”
“Tiểu nhân Chung Tử Anh, xin bái kiến tiền bối”
“Tiểu nhân Đặng Trường Tồn, xin bái kiến tiền bối”
Trần Minh Quân có thể cảm nhận được ánh mắt của ba người này rất giống với Phùng Văn Tuấn. Chứng minh họ đều là tông sư chân võ. Nhưng khí thế thì có phần yếu nhược, chứng minh họ rất e sợ hắn. Khí thế hình thành từ tinh thần và suy nghĩ. Một khi trong lòng đã tự nhận định mình thấp kém hơn đối phương thì khí thế cũng sẽ tự động yếu nhược theo.
Bởi vậy mà trong bất cứ việc gì, trong lòng cảm thấy bất an thì đã thua thiệt rất nhiều. Kể cả trong thể thao đối kháng trực diện cũng vậy. Khí thế yếu hơn thì tiềm lực thân thể cũng sẽ bị kém đi. Do vậy mà lòng tự tin cực kỳ quan trọng, nó không hoàn toàn quyết định thành bại, nhưng lại là một yếu tố quan trọng mang lại thành công.
Còn trong chiến đấu sinh tử thì lại quan trọng hơn nữa. Chưa chiến đã bại từ trong suy nghĩ thì chắc chắn khả năng chiến bại sẽ cao hơn.
Trần Minh Quân đường hoàng nhận lấy kính ý của ba người này. Rồi ra vẻ khó hiểu hỏi với giọng bề trên
“Các ngươi cũng giống tên họ Phùng kia? Cũng là người phụ trách ở hòn đảo này?”
Nghe Trần Minh Quân nhắc tên cái tên Phùng Văn Tuấn thì đám người giật mình. Điều này nói rõ hai bên đã chạm mặt rồi, còn cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì bọn họ không dám suy nghĩ.
Hồ Hải vội vàng giải thích
“Dạ bẩm tiền bối, bốn người chúng tôi là bốn trong số năm người chịu trách nhiệm ở hòn đảo này. Nhưng chúng tôi hoàn toàn không có cùng phe với họ Phùng kia. Kính xin tiền bối minh giám. Chúng tôi nghe báo Phùng đại sứ có thể sẽ vô lễ với ngài nên mới đến đây để ngăn cản.”
Chung Tử Anh cũng nói vào “Dạ đúng vậy thưa tiền bối. Có phải họ Phùng kia đã mạo phạm tiền bối? Nếu như vậy, chúng tôi chắc chắn sẽ ra tay trấn áp, báo cáo lên cấp trên để xử tội thỏa đáng.”
Thi Thế Nam cùng Đặng Trường Tồn cũng đồng thanh nói
“Dạ đúng vậy thưa tiền bối.”
Đặng Trường Tồn hơi suy nghĩ rồi bổ sung
“Tiền bối, vừa nhận được tin là chúng tôi đã cấp tốc đến đây rồi. Chỉ là, tên họ Phùng kia đã đi trước, khó lòng mà ngăn cản. Nếu chúng tôi có chậm trễ làm tiền bối tức giận thì kính xin ngài lượng tình bỏ qua”