Thuận Thiên

Chương 59: Trước ngày đấu giá



Chương 59: Trước ngày đấu giá

Trần Minh Quân nghe đến đây thì đã có thể xác định được tình huống. Đám người này chắc là được Lý Văn Cung báo tin. Họ sợ Phùng Văn Tuấn làm hắn giận chó đánh mèo. Cho nên mới đồng loạt kéo đến đây như vậy. Mục đích chính là để thể hiện thái độ cho hắn xem.

Nếu đã như vậy, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền, thay đổi một chút chi tiết trong kế hoạch so với dự kiến. Vốn hắn định ném Phùng Văn Tuấn vào tủ lạnh, rồi lén mang đi. Nhưng giờ những người chịu trách nhiệm cao nhất ở đây đều đã có mặt. Nếu hắn còn làm mấy chuyện lén lút, không chừng sẽ khiến cho người khác sinh nghi.

Đã nghĩ xong, Trần Minh Quân hờ hững nói

“Trách phạt thì không cần. Nhưng mà đúng là ta thấy khá là thất vọng. Nghe nói Bất Giới Hội rất là uy tín, cho nên ta mới đến xem thử. Không ngờ rằng, ta chỉ muốn bán mấy giọt thuốc thôi mà có kẻ muốn ra tay với ta. Các ngươi nói xem, có phải là rất thất vọng hay không?”

Hồ Hải vội giải thích “Tiền bối xin bớt giận. Chuyện này chỉ là chủ ý của một mình họ Phùng kia thôi. Tuyệt đối không phải chủ ý của Bất Giới Hội. Càng không phải là chủ ý của bọn tiểu nhân. Ngài cứ an tâm, tên đó chắc chắn sẽ bị trừng phạt thích đáng”

Trần Minh Quân khoác tay chặn lại rồi không kiên nhẫn mà nói

“Trừng phạt thì không cần ai ra tay giúp. Tự ta đã làm rồi. Ta cũng không có rãnh mà ở đây nói những chuyện cỏn con này. Dẫn ta đến chỗ ở của họ Phùng kia, đồng thời vào trong mang hắn đi trị thương đi.”

Ba đại sứ nghe như vậy thì vô cùng mừng rỡ trong lòng, vội vàng đáp lời

“Dạ, xin nghe theo tiền bối”

Hồ Hải nhìn qua Chung Tử Anh rồi đề nghị

“Chung đại sứ, làm phiền em dẫn tiền bối đến biệt thự của Phùng Văn Tuấn. Anh và Đặng đại sứ sẽ ở lại xử lý chuyện ở đây”

Chung Tử Anh cũng không có dị nghị gì, liền hướng Trần Minh Quân làm thủ thế mời



“Dạ, kính mời tiền bối”

Trần Minh Quân gật đầu, đang định bước đi thì dừng lại. Hắn hơi suy nghĩ rồi nói “Chờ ta một chút, ta cần lấy một thứ”

Nói rồi hắn để cửa mở mà đi vào bên trong phòng. Trong ánh nhìn tò mò của bốn người, hắn tiến đến cái tủ lạnh rỗng kia, đặt tay lên rồi động ý niệm.

Cái tủ lạnh liền hư không tiêu thất, một trận gió nhẹ thổi qua làm tà áo của hắn hơi tung bay. Còn bốn tên đại sứ thì sắp trừng rớt con mắt ra ngoài. Miệng há to không thể khép lại.

Đây là Trần Minh Quân không muốn sự hiện diện của cái tủ này làm cho đối phương nghi ngờ. Nếu hắn mang đi, sẽ không ai có thể liên tưởng hắn định dùng cái tủ này để làm gì cả.

Hắn cũng cố ý để cho đám người chứng kiến hắn thu hồi cái tủ. Hiện tại, hắn đang đóng giả một đại tông sư chân võ. Càng thể hiện nhiều thủ đoạn khủng bố và thần bí thì càng tốt.

Hiệu quả không làm hắn thất vọng. Trần Minh Quân có thể thấy rõ sự kính sợ trong ánh mắt của đối phương đã tăng lên rất nhiều. Nhân tính luôn là thế, đối với cái gì họ không giải thích được thì sẽ luôn cảm thấy sợ hãi. Ví dụ như sợ ma, sợ thú hoang, …

Không dừng lại ở đó, hắn lại đưa tay ra, tại chỗ bỗng xuất hiện thêm một bộ t·hi t·hể. Chính là t·hi t·hể của cái tên lúc đầu t·ấn c·ông hắn. Trong lúc cấp bách hắn đã vô tình g·iết c·hết đối phương. Vốn mục đích ban đầu chỉ là đánh ngất và giam giữ.

Trần Minh Quân giả vờ lạnh lùng không nhìn bộ t·hi t·hể này. Trên thực tế là trong lòng hắn có quỷ, vẫn còn chưa thích ứng lắm với việc g·iết người.

“Các ngươi cũng xử lý t·hi t·hể này luôn đi. Hắn dám t·ấn c·ông ta, cho nên có kết cục này. Còn tên Phùng Văn Tuấn, nể tình hắn là một tông sư chân võ nên ta chỉ phế đi tứ chi”

Đám người Hồ Hải nghe như vậy thì mồ hôi hột hiện ra lắm tắm. Đối phương nói chuyện nhẹ nhàng như thể vừa làm chuyện gì đó vô cùng nhỏ nhặt. Sau đó thì ai cũng chỉ biết dạ vâng rối rít, không dám ý cò ý kiến gì nhiều.

Những việc tiếp theo không cần Trần Minh Quân động tay chân vào nữa. Chung Tử Anh dẫn hắn đến biệt thự của Phùng Văn Tuấn nghỉ ngơi. Còn Phùng Văn Tuấn thì được đưa đi chữa thương. Sau đó, Bất Giới Hội xử lý Phùng Văn Tuấn ra sao thì Trần Minh Quân không quan tâm.

Cái gọi là chữa thương kỳ thực chỉ có thể cắt bỏ tứ chi. Bởi vì cả 2 đùi và 2 bả vai đã không còn dùng được nữa. Nhìn thấy thảm trạng của Phùng Văn Tuấn khiến cho Hồ Hải và Đặng Trường Tồn âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu như họ gặp phải một tên đại tông sư hẹp hòi, giờ này kết quả của họ chắc cũng không khá hơn.



Đồng thời họ lại thêm kính sợ Trần Minh Quân. Chỉ đâm vào một nhát mà có thể nướng chín toàn bộ xương thịt xung quanh. Thủ đoạn kiểu này nghe cũng chưa từng nghe qua.

Ba ống bảo mệnh dịch cũng được thu hồi giao cho Đặng Trường Tồn. Đích thân Đặng Trường Tồn sẽ phụ trách việc tuyên truyền và bán đấu giá thứ này.

Trần Minh Quân chọn nơi cao nhất của biệt thự làm chỗ nghỉ ngơi. Cũng là chỗ tu luyện và chế thuốc. Hắn cũng ra lệnh không ai được phép tiến vào.

Hồ Hải tự xung phong làm hộ vệ canh cửa cho hắn. Trần Minh Quân lúc đầu muốn từ chối. Nhưng nghĩ kỹ lại thì không có ý kiến gì. Hắn cảm thấy nếu hắn quá e dè sẽ không tốt. Có một tông sư đứng canh cửa chờ lệnh cũng không phải chuyện gì xấu.



Lại thêm 4 ngày trôi qua. Thời gian đến lúc diễn ra buổi đấu giá chỉ còn lại 1 ngày.

Trong 4 ngày này, Trần Minh Quân không rời khỏi biệt thự, hắn rất chú tâm tu luyện và sản xuất thuốc.

Ở ngày thứ 3 thì hắn đã hoàn thành sản xuất được một lò thuốc phòng độc. Tổng cộng thu được một bình khoảng 5 lít. Số lượng này cũng đủ nhiều rồi. Chỉ có điều, thời gian tác dụng của thuốc khá ngắn. Khi uống một giọt thì chỉ có tác dụng trong 1 giờ, lại không thể cộng dồn.

Có nghĩa là, nếu muốn đề phòng cả ngày thì phải uống 24 giọt, cách mỗi giờ uống một lần. Như vậy thì còn thời gian đâu để ngủ nghỉ và tu luyện.

Nói chuyện lý thuyết như vậy thôi. Hắn cũng không cần phải đề phòng cả ngày như thế. Thứ nhất, hiện tại hắn là một đại tông sư trong mắt lãnh đạo nơi đây. Thứ hai, cũng chỉ có lúc ăn uống thì mới có nguy cơ bị hạ độc. Còn chuyện hạ độc trong không khí, cũng không thể nơi nào cũng hạ độc được. Nếu có thì cũng phải là một nơi đặc thù, ví dụ như là phòng đấu giá.

Từ những lý do đó, hắn chỉ cần uống một giọt trước khi ăn uống. Trước lúc đi đến phòng đấu giá thì uống một giọt. Nếu đấu giá diễn ra lâu hơn thì hắn cũng chỉ cần uống bổ sung thôi.



Ngoài ra, để tăng cường uy lực phòng vệ. Trần Minh Quân đã dùng hết 20 hộ thân phù dự phòng còn lại, kết chúng với nhau thành một cái đai lưng. Nhưng mà ánh sáng của thiên văn lại quá nổi bậc, rất dễ gây chú ý. Cuối cùng, hắn dùng vải đen bao trọn lại, làm một cái đai lưng nhìn như một bó vải vậy. Mặc dù rất thô, nhưng vô tình lại khá là phòng cách.

Lúc này đây, Trần Minh Quân đang ngồi xem tờ áp phích bổ sung vật phẩm đấu giá. Thứ trên tờ áp phích này giới thiệu chính là Bảo Mệnh Dịch.

Nhìn hình ảnh ông thuốc in trên đó, Trần Minh Quân không khỏi càng thâm thán phục người đã chụp những tấm hình này. Đúng là tài hoa hơn người, không ngờ có thể chụp được đẹp như thế.

Không chỉ Bảo Mệnh Dịch, mà những sản phẩm khác ở trong cuốn Danh mục sản phẩm đấu giá cũng vậy. Trần Minh Quân suy đoán có thể là do cùng một người chụp.



Tại một khu vực khác của hòn đảo, bên trong một tổ hợp kiến trúc dành cho khách quý.

Nơi đây bao gồm nhiều tiểu viện theo kiến trúc cổ. Trang trí rất nhiều loài cây quý cùng giả sơn. Tất cả được tổ hợp lại thành một khu vực riêng có diện tích trên dưới một ha.

Một khu vực thế này thường là nơi ở tạm của những gia tộc được xem là khách quý. Toàn bộ hòn đảo cũng chỉ có 20 tổ hợp như vậy.

Lúc này đây, trong khu tổ hợp này đang có một buổi họp mặt khẩn cấp. Có thể nhìn thấy hơn chục người đang hiện diện bên trong một cái đình nhỏ ở giữa mặt hồ. Dù hiện diện đông người, nhưng chỉ có một nam một nữ đang nói chuyện với nhau.

“Phượng Yên sư muội, anh tin chắc thứ này là thật. Em đừng quên chỗ này là do Bất Giới Hội tổ chức. Họ chưa bao giờ bán thứ gì mà chưa kiểm chứng qua cả. Chúng ta nên tranh thủ báo về gia tộc, điều động thêm tài lực”

Một thanh niên trẻ khoảng 24-25 tuổi, toàn thân trang phục màu trắng. Nhìn không cổ cũng chẳng hiện đại. Thanh niên này đang ra sức thuyết phục một cô gái chỉ khoảng 18-19 tuổi. Cô gái này vô cùng xinh đẹp, vóc dáng bị ẩn bên trong một cái đầm đỏ sặc sỡ, nhưng có thể chắc chắn là một thân thể tiêu chuẩn.

Nghe thanh niên kia nói thì cô gái xì một tiếng đáp

“Trường Bạch sư huynh, anh cũng quá xem trọng người ta rồi đó. Bất quá cũng chỉ là một tổ chức phàm tục. Có hơn được chân võ thế gia như Lạc gia chúng ta sao? Hơn nữa, Lạc gia đã truyền thừa hơn ngàn năm, vậy mà còn chưa nghe thấy có tồn tại thứ gì như vậy. Anh nghĩ là một cái Bất Giới Hội phàm tục có thể có hay sao? Cái này chắc là để gạt tiền của đám tỷ phú phàm nhân thôi”

Hai người này là Lạc Trường Bạch và Lạc Phượng Yên. Thông qua lời họ nói, có thể suy đoán họ xuất thân từ một gia tộc có truyền thống tu luyện chân võ. Dường như cũng khá là tay to mặt lớn trên võ lâm.

Còn chủ đề họ đang tranh cãi chính là Bảo Mệnh Dịch. Lạc Trường Bạch thì cho rằng đây là thật, muốn điều động thêm sức mạnh gia tộc để mua lấy. Lạc Phượng Yên thì không tin, chỉ cho rằng là một sản phẩm dùng để l·ừa t·iền những người phàm tục.

Những người đứng xung quanh đều là hộ vệ của Lạc gia. Họ không có quyền chen vào, chỉ có thể im lặng đứng đó, nhiệm vụ của họ là bảo vệ 2 người đang tranh cãi này.