Ở một khu khách quý khác, bên trong một căn nhà trung tâm. Một lão già đầu tóc bạc trắng ngồi ở chủ vị. Nói là đầu tóc bạc chứ thật ra cũng chỉ còn lại mấy cọng tóc. Tới lông mày mà cũng chỉ có lưa thưa. Vẽ ngoài nhìn khá là buồn cười. Nhưng những người có mặt ở đây không ai cảm thấy lão ta buồn cười cả.
Đây là Tiêu Trường Thanh, tộc chủ đương nhiệm của Tiêu gia. Một trong 10 chân võ thế gia đứng đầu Miền Tây Nam Bộ.
Toàn bộ người ở chỗ này không ai nói gì, không khí vô cùng trầm lắng và yên tĩnh. Dường như họ đang chờ ai hoặc chờ đợi điều gì đó.
Có tiếng bước chân vội vã vang lên. Một bóng người từ bên ngoài chạy nhanh đến bên này. Người nọ là một nam trung niên, tuổi khoảng 45. Ăn mặc theo phong cách bình dân hiện đại, đôi chân đi giày thể thao. So sánh với những người còn lại ở đây thì vô cùng nổi bậc.
Hắn tên là Tiêu Viễn Chinh, là người phụ trách các vấn đề thông tin và tình báo của Tiêu gia. Do đặc điểm công việc, hắn phải sống hòa mình với xã hội.
Những người còn lại dù không phải mặc trang phục cổ trang. Nhưng cũng là một loại trang phục kỳ lạ, không hiện đại cũng chẳng cổ trang. Dường như là trang phục của gia tộc. Đồng thời, trên trang phục còn có thêu một vài hoa văn đặc thù, có tác dụng phân biệt thân phận địa vị trong tộc.
“Tiêu Viễn Chinh xin bái kiến tộc chủ! bái kiến các vị gia chủ!”
Trong một gia tộc chân võ, chỉ có một tộc chủ. Nhưng lại có rất nhiều gia chủ. Tộc chủ là người đứng đầu toàn gia tộc. Còn gia chủ là người đứng đầu một chi trong tộc. Ngoài ra còn có trưởng lão hội, hiểu đại khái như là quốc hội. Thành viên của trưởng lão hội cũng chính là toàn bộ gia chủ trong tộc.
Một khi gặp phải vấn đề lớn, nằm ngoài quyền hạn của tộc chủ, trưởng lão hội sẽ biểu quyết để ra quyết định cuối cùng. Kết quả của biểu quyết sẽ là kết quả của số đông.
Tiêu Trường Thanh khoác tay nói
“Được rồi, nói vào chính sự. Đã điều tra được gì chưa?”
Tiêu Viễn Chinh đứng lên, nhưng vẫn khom người đáp
“Dạ bẩm tộc chủ, thuộc hạ đã nghe được một chút tin tức. Nghe nói trong một buổi giám bảo đặc biệt, đã có một vị giám bảo sư tự chặt tay để thử thuốc. Kết quả là người kia chẳng những bình phục, còn như trẻ ra 10 tuổi. Tin tức này rất đáng tin cậy, là từ một tên tay trong của chúng ta truyền ra. Tên này có quan hệ thân thiết với 1 trong 10 giám bảo sư của ngày hôm đó.”
Nghe xong câu trả lời này, Tiêu Trường Thanh không khỏi hít một hơi thật dài. Đám gia chủ ở bên dưới cũng điều động dung. Người nào người nấy đều trưng ra nét mặt khó mà bình tĩnh cho được.
Trên đời này không ngờ lại có tồn tại một thứ thuốc nghịch thiên như vậy. Nếu có thể sở hữu bên người, chẳng khác nào có thêm một mạng. Lại không có hạn chế số lần sử dụng. Có nghĩa là, chỉ cần có một lượng lớn bên người, thì là có thêm vô số cái mạng. Chỉ thoáng nghĩ qua thôi thì máu huyết của người nào cũng tăng tốc lưu chuyển.
Một vị gia chủ không nhịn được mà hỏi
“Viễn Chinh, ngươi có thu thập được thông tin gì về người bán thuốc không?”
Tiêu Viễn Chinh hơi xấu hổ đáp “Dạ thưa, về chuyện này thì kể cả vị giám bảo sư kia cũng không dám nhắc tới. Dường như là một tồn tại cấm kỵ”
Ở trên chủ vị, Tiêu Trường Thanh nghe như vậy thì ánh mắt như lóe lên tinh quang. Lão suy nghĩ cẩn thận rồi ra lệnh
“Viễn Chinh, không tiếc bất cứ giá nào, điều tra hành tung của người đó. Chú ý, không được thể hiện bất cứ sự bất kính nào. Chỉ đơn thuần là tìm hiểu thôi, một khi có được chút phong thanh thì phải báo cáo ngay. Nếu đám người giám bảo sư đó xem là tồn tại cấm kỵ thì đối phương cũng không đơn giản đâu. Tốt nhất nên tìm cách lôi kéo làm quen.”
Tiêu Viễn Chinh đi ra căn nhà trung tâm, rồi rời khỏi khu tổ hợp biệt viện, đi tiến hành cái gọi là không tiếc bất cứ cái giá nào để tìm ra được Trần Minh Quân.
“Các vị gia chủ, tăng cường nguồn lực tài chính sẵn sàng. Chúng ta phải đoạt được 3 giọt Bảo Mệnh Dịch này. Ít nhất cũng phải đoạt được một giọt. Còn những vật phẩm khác, nếu cần thiết thì có thể bỏ qua, không mua nữa” Tiêu Trường Thanh lại nói với đám người bên dưới.
“Tuân lệnh tộc chủ!” tất cả gia chủ đồng thanh đáp.
…
Sự việc tương tự cũng đang diễn ra ở các khu vực khách quý khác. Được xếp vào ở khu khách quý thì phải là thế gia chân võ. Nhưng cũng không phải thế gia nào cũng đều có địa vị như nhau. Căn cứ vào thực lực mà phân chia làm 4 cấp bậc. Thấp nhất là thế gia sơ đẳng, kế đến là thế gia trung đẳng, thế gia cao đẳng và siêu cấp thế gia.
Toàn bộ Việt Quốc cũng chỉ có 3 thế gia được công nhận là siêu cấp thế gia. Rất tiếc là buổi đấu giá này không có tồn tại nào của siêu cấp thế gia tham dự.
Tham dự lần này cũng chỉ có 2 thế gia cao đẳng ở Miền Tây Nam Bộ, 1 thế gia cao đẳng ở Miền Trung và 3 thế gia cao đẳng ở Miền Bắc.
Bên cạnh đó cũng có nhiều thế gia trung đẳng và sơ đẳng khác. Hoặc có thể nói, số lượng thế gia trung đẳng và sơ đẳng tham gia là đông nhất. Bởi vì những buổi đấu giá phổ thông kiểu này không hấp dẫn những thế gia mạnh mẽ. Một vài thế gia cao đẳng đến đây cũng chỉ là mang tâm lý may mắn.
Lần này thì đúng là họ đã gặp may mắn. Không ngờ một thứ có tác dụng khủng bố như Bảo Mệnh Dịch lại xuất hiện trong một lần đấu giá phổ thông thế này. Không khoa trương mà nói, cho dù là mấy lần tổ chức chân võ đấu giá hội cũng không nhất định có sản phẩm như thế này được bán ra.
Tất cả thế gia chân võ đều đang tận lực huy động tài lực. Cho dù là thế gia chân võ, thì họ cũng cần phải có rất nhiều gia sản trong thế tục. Thời nào thì sống và sinh hoạt cũng cần tiền. Không ai có thể đứng ngoài kim tiền. Trừ phi đã siêu thoát khỏi phạm trù phàm nhân.
Chẳng những là các thế gia chân võ. Những tay tỷ phú phàm nhân cũng đang vô cùng háo hức. Cũng có kẻ nghi ngờ, nhưng đa số thì đều tin tưởng. Những kẻ nghi ngờ thường là do lần đầu tham gia. Còn người đã từng tham gia trước đó thì đều tin tưởng.
Thế giới bên ngoài vì thế mà diễn ra cảnh huy động tiền rầm rộ. Giá trị chuyển khoản ngân hàng toàn quốc đột ngột tăng mạnh. Chẳng những tăng về số lượng giao dịch mà còn về giá trị giao dịch.
Dòng tiền đang không ngừng đổ dồn về một số lượng tài khoản nhất định thuộc một ngân hàng quốc nội. Chỉ trong vòng nửa ngày, tổng giá trị tài sản đổ về ngân hàng này đã tiếp cận 70 ngàn tỷ.
Tại một tòa nhà cao tầng, là trung tâm điều hành của ngân hàng quốc nội Việt Quốc. Bên trong một căn phòng họp, đang có mấy chục người ngồi đó mắt nhìn lên màn ảnh lớn. Có thể thấy trên đó liên tục thể hiện những giao dịch khủng đang diễn ra theo thời gian thực.
Song song đó, một con số thể hiện tổng dòng tiền đang chuyển về ngân hàng không ngừng tăng lên. Lúc này đã vượt qua 71 ngàn tỷ và vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.
Cửa phòng họp mở ra, một người nhân viên đi vào, trên tay anh ta ôm một thùng hồ sơ lớn.
“Kính thưa chủ tịch, đây là hơn 500 hồ sơ đã tổng kết được. Phần lớn đều là tài khoản mới mở trong vòng một tuần trở lại. Chúng tôi vẫn đang cố gắng kiểm tra và trích lục, sẽ nhanh chóng bổ sung thêm”
Chủ tịch ngân hàng này là một người đàn ông trung niên. Người này có vẻ ngoài chỉ hơn 40 tuổi, nhưng tóc trên đầu đều đã bạc trắng.
“Được rồi, đi ra ngoài tiếp tục trích lục”
Người nhân viên nọ dạ một tiếng rồi ra khỏi phòng họp.
Lúc này, vị chủ tịch kia mới nói
“Các vị, chuyện tương tự 10 năm trước lại diễn ra rồi. Lần này thì chúng ta lại là người gặp may mắn. Tôi muốn các vị đồng lòng cùng tôi, tận mọi khả năng lợi dụng chuyện lần này. Một khi khai thác tốt, ngân hàng Việt Quốc sẽ có cơ hội trở thành ngân hàng dẫn đầu trong nước. Thậm chí còn có vị thế quốc tế cũng không phải là không thể”
…
Một ngày nhanh chóng đi qua. Buổi đấu giá cũng đã đến thời điểm bắt đầu.
Có lẽ vì sự xuất hiện của Bảo Mệnh Dịch mà người nào cũng đều đến phòng đấu giá từ rất sớm. Bọn họ cũng không phải sợ mất chỗ hay gì cả. Chỉ là tâm lý có phần nôn nóng thôi.
Mỗi một khách mời đều có số định danh, mỗi số định danh đều có một chỗ ngồi. Chỗ ngồi cũng được trang bị công cụ ra giá, không cần ai phải lên tiếng.
Đồng thời, số định danh của họ cũng được bảo mật. Đấu giá sư chỉ báo có khách hàng tăng giá lên bao nhiêu. Không chỉ đích danh cụ thể. Toàn bộ khách hàng đều phải cung cấp tài khoản từ một ngân hàng chỉ định từ trước. Cho nên không ai có thể tùy ý ra giá vượt quá số dư đang có trong tài khoản.
Sau khi đấu giá thành công. Họ sẽ phải tiến hành xác nhận giao dịch chuyển khoản ngay lập tức. Còn hàng hóa thì sẽ được âm thầm vận chuyển đến phòng khách sạn của họ. Sẽ không ai có thể biết được người nào đã mua được món hàng. Dĩ nhiên là trừ cao tầng của Bất Giới Hội, hoặc lãnh đạo của hòn đảo này.
Phòng đấu giá chia làm 3 tầng. Tầng dưới cùng là chỗ của khách hàng phổ thông. Tầng giữa là nơi của những ông lớn trong giới tỷ phú. Tầng cuối cùng được dựng thành từng phòng nhỏ riêng. Là nơi của những thế gia chân võ.
Mặc dù không gian vô cùng rộng lớn. Nhưng cũng được trang bị nhiều màn hình phóng đại. Ở bất cứ ngóc ngách nào đều có thể nhìn thấy đài đấu giá, cũng có thể nhìn thấy một màn hình rộng ở gần mình.
Bên trong những phòng nhỏ của thế gia chân võ cũng có trang bị màn hình. Nếu muốn thì họ cũng có thể thông qua cửa kính nhìn xuống đài đấu giá.