Thuận Thiên

Chương 65: Giao dịch



Chương 65: Giao dịch

Trong lòng Trần Minh Quân vui mừng khôn xiết. Nhưng bề ngoài thì vẫn an nhiên bất động. Hắn đã kiềm chế được cảm xúc của mình. Giữ nó ở sâu trong lòng, tránh để lộ ra bên ngoài.

Hắn không nhanh không chậm lên tiếng

“Đưa ra cho ta xem, tự ta sẽ đánh giá!”

Nghe Trần Minh Quân nói như vậy thì Chử Thế Bình có chút chần chừ. Hắn sợ Trần Minh Quân sẽ một lấy không bao giờ trả lại. Mà đối phương không trả cũng không sao. Quan trọng nhất là nếu không đổi được bảo mệnh dịch thì phải làm sao.

Trần Minh Quân cũng nhìn ra suy nghĩ của Chử Thế Bình. Hắn hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không vui. Sau đó hờ hững nói

“Bổn tọa còn chưa mất thân phận đến mức chèn ép một tiểu bối. Nếu đã lo sợ nhiều như vậy thì quên đi.”

Nói rồi hắn giả vờ xoay người định rời đi.

Lúc này Chử Thế Bình mới bừng tỉnh từ trong lo lắng. Người xưa nói đúng là không sai, trong lòng loạn thì đầu óc ất sẽ mất linh.

Hắn nhất thời quá lo lắng mà quên đi một sự thật quan trọng. Đối phương là đại tông sư chân võ. Nếu đối phương muốn cái gì từ hắn thì hắn có thể chống lại hay sao. Hiển nhiên là không thể.

Chưa kể, người ta đường đường là đại tông sư, há lại có thể không để ý thân phận, lừa gạt đồ vật của hắn.

Nghĩ thông suốt tất cả, Chử Thế Bình vội vàng cúi người xin lỗi

“Thưa tiền bối, tiểu nhân vì quá lo lắng cho vợ con nên mới nhất thời suy nghĩ không được thông suốt. Kính mong tiền bối đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân”

Vừa nói hắn vừa lấy trong người ra một quyển sách viết tay. Quyển sách cũng không quá dày, chỉ khoảng hơn chục trang. Sử dụng một loại giấy dày như bìa cứng để viết. Các trang giấy được đục lỗ rồi buộc lại với nhau bằng dây, nhìn khá sơ sài.

“Đây là bản chép tay của Tịnh Thần Thuật, kính xin tiền bối xem qua.”

Trần Minh Quân cũng chỉ giả vờ muốn đi, chứ lòng hắn nào có muốn đi. Nghe đối phương nhắc đến vợ con thì Trần Minh Quân đã hiểu. Người phụ nữ và đứa bé đáng thương kia hẳn là vợ con của đối phương. Khó trách đối phương lại có vẻ vô cùng lo lắng và mất bình tĩnh.

Đã hiểu rõ, hắn cũng cảm thấy có chút thông cảm cho đối phương. Bèn nhẹ nhàng cầm lấy quyển sách rồi nói



“Người an tâm, nếu thứ này quả thật có giá trị. Ta nhất định sẽ trả giá xứng đáng với nó. Tuyệt đối không chiếm tiện nghi của ngươi.”

Chử Thế Bình nghe vậy thì mừng rỡ “Xin cảm ơn tiền bối rất nhiều. Chỉ cần có thể chữa lành cho vợ con tiểu nhân là được. Những thứ gì khác không có cũng không sao”

Nghe vậy thì Trần Minh Quân âm thầm tán dương. Đúng là một người chồng, người cha tốt. Thông qua đó cũng có thể thấy đối phương chắc chắn là một người quang minh lỗi lạc. Rất đáng giá để kết giao bằng hữu.

Tạm gác suy nghĩ này qua một bên. Trần Minh Quân bắt đầu xem nội dung của Tịnh Thần Thuật. Càng xem thì lòng hắn càng kinh hỉ. Không sai, Tịnh Thần Thuật này đúng là dùng để tu luyện linh hồn. Hiệu quả cụ thể ra sao thì chờ hắn tu luyện mới biết. Nhưng chắc chắn là có hiệu quả, điều đó thì tự bản thân hắn cũng đánh giá được.

Dù sao hắn cũng có ký ức của một tôn giả. Đánh giá một môn công pháp có hiệu quả hay không thì cũng không phải vấn đề quá lớn.

Trần Minh Quân cũng không xem cẩn thận. Hắn chỉ xem thoáng qua toàn bộ nội dung một lần. Cuối cùng kết luận đây là một pháp môn đầy đủ, không có thiếu sót. Đối phương cũng không có giở trò gì khi ghi chép.

Nếu đã xác định được, vậy tiếp theo chính là giao dịch. Hắn hơi động ý niệm, quyển sách trên tay của hắn liền hư không tiêu thất.

Chử Thế Bình dù trong lòng không có quá nhiều lo lắng, nhưng vẫn cảm thấy bất an. Cho nên luôn nhìn chằm chằm quyển sách trên tay Trần Minh Quân. Khi thấy quyển sách đột ngột biến mất thì hắn hốt hoảng kinh hô

“Tiền bối, đây là ….”

Trần Minh Quân giơ tay lên chặn lại lời nói của đối phương rồi giải thích

“Tịnh Thần Thuật này ta đồng ý nhận, cũng đã thu lại. Bây giờ sẽ nói chuyện trao đổi ngang hàng.”

Chử Thế Bình thở phào nhẹ nhõm, sau đó hơi lo lắng hỏi

“Thưa tiền bối … như vậy … Tịnh Thần Thuật có thể đổi được bao nhiêu giọt bảo mệnh dịch?”

Trần Minh Quân nghe như vậy thì hỏi ngược lại

“Ngươi muốn bao nhiêu giọt?”

Câu hỏi này của Trần Minh Quân đầy hàm ý. Hắn vừa hỏi nhưng cũng là vừa muốn nhìn xem đối phương sẽ trả lời như thế nào.



Chử Thế Bình không có đắn đo gì mà nói ngay

“Dạ, nếu như vậy thì kính xin tiền bối thương tình, ban cho 2 giọt bảo mệnh dịch để cứu vợ và con trai của tiểu nhân!”

Dù là trao đổi, nhưng hắn vẫn dùng từ ban cho. Đây là để đề cao Trần Minh Quân, tự nhận thiệt về mình. Cũng sẽ không làm đối phương khó chịu khi mình xin 2 giọt.

Trần Minh Quân nghe như vậy thì lắc đầu nói

“Không, đây là giao dịch. Ta không có ban cho ngươi, mà là do người đem Tịnh Thần Thuật ra trao đổi. Ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi. Tịnh Thần Thuật này rất có tác dụng với ta. Dùng 2 giọt bảo mệnh dịch để đổi thì quá không công bằng cho ngươi.”

Nói tới đây thì hắn im lặng suy tư. Không lâu sau, hắn nghĩ ta một ý tưởng mà hắn tự nhận là không tồi rồi nói

“Như thế này đi. Ta cho ngươi 2 đề nghị. Còn lựa chọn ra sao là tùy ở ngươi”

Chử Thế Bình cung kính đáp “Dạ, tiểu nhân xin lắng nghe”

Trần Minh Quân gật đầu rồi nói

“Thứ nhất, ta sẽ dùng 100 giọt bảo mệnh dịch để đổi Tịnh Thần Thuật này. Dù ta cảm thấy như vậy vẫn thiệt thòi cho ngươi, nhưng ta không muốn đưa quá nhiều bảo mệnh dịch ra ngoài”

Hít hà ….

Có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập vang lên trong căn phòng. Tất cả mọi người có mặt đều phải hít vào một hơi dài. Họ không ngờ thứ nghịch thiên như bảo mệnh dịch mà đối phương có thể đem ra nhiều như vậy. Hơn nữa, còn làm như lấy ra 100 giọt nước, nhẹ nhàng như không có gì.

Chử Thế Bình cũng không ngoại lệ. Đúng là hắn cũng biết Tịnh Thần Thuật quý hơn một giọt bảo mệnh dịch rất nhiều. Nhưng có c·hết hắn cũng không bao giờ nghĩ rằng 100 giọt bảo mệnh dịch cũng còn chưa sánh bằng. Nên nhớ, chỉ một giọt thôi mà đã có giá hơn 4000 tỷ đồng.

Dù tâm tình bị kích thích nghiệt thở, nhưng hắn vẫn im lặng. Bởi vì Trần Minh Quân còn chưa nói đề nghị thứ 2.

Trần Minh Quân thu hết phản ứng của Chử Thế Bình vào trong mắt. Lại một lần nữa âm thầm gật đầu tán dương. Sau đó hắn nói tiếp

“Hoặc là, ngươi có thể chọn 2 giọt bảo mệnh dịch cùng với một tiếng đồng hồ nghe ta giảng đạo. Ta cũng nói cho rõ, đạo ta giảng là thứ chân võ chân chính và đầy đủ”



Chử Thế Bình không còn giữ bình tĩnh được nữa. Hắn nghe Trần Minh Quân nói xong thì liền cung kính nói

“Tiểu nhân lựa chọn đề nghị thứ hai. Cảm ơn tấm lòng rộng lượng của tiền bối”

Trần Minh Quân mỉm cười trong lòng. Đối phương lựa chọn không nằm ngoài dự liệu của hắn. Mặc dù còn chưa hỏi tường tận, nhưng Trần Minh Quân có thể suy đoán được một chuyện. Truyền thừa tu luyện chân võ của đối phương có vấn đề. Nếu không phải như vậy, thì với sự trợ giúp của Tịnh Thần Thuật này, đối phương đã có thành tựu vô cùng cao.

Giai đoạn tu luyện nhập môn chịu ảnh hưởng rất lớn của sức mạnh linh hồn. Người có linh hồn càng mạnh thì sẽ tu luyện càng dễ, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn.

Trước khi rời đi, Trần Minh Quân có một cái yêu cầu. Hắn muốn đối phương cho vợ con uống thuốc ở trên đài đấu giá. Nhân cơ hội này cho mọi người tận mắt chứng kiến hiệu quả của thuốc. Về sau nếu có muốn bán thêm thì cũng sẽ dễ dàng hơn.

Chử Thế Bình không chút do dự đồng ý ngay. Hắn cũng không phải người của thế tục. Cho nên không cần phải lo lắng sẽ lộ mặt. Mà người của các thế gia chân võ cũng đâu có ai che mặt khi ở trên đảo này.

Khi Trần Minh Quân đã trở lại phòng của hắn. Đặng Trường Tồn liền cho khởi động lại cuộc đấu giá đang dở dang.

Làm cho Tiêu Trường Thanh bất ngờ là, lão vẫn là người mua thành công giọt đầu tiên. Cũng không có ai tăng giá thêm cả. Chuyện này làm cho Tiêu Trường Thanh chẳng hiểu ra làm sao.

Nhưng sau khi chuyển khoản xong thì lão đã biết nguyên nhân. Bởi vì buổi đấu giá không tiếp tục, cũng không tạm nghỉ, mà chuyển sang một tiết mục “biểu diễn”.

“Thưa toàn thể quý khách. Giọt bảo mệnh dịch đầu tiên đã bán đi. Nhưng nhiều người ở đây vẫn còn nghi ngờ nhất định đối với bảo mệnh dịch. Chính vì vậy, chủ nhân của bảo mệnh dịch quyết định cho mọi người chứng kiến tận mắt. Xin tất cả hãy chú ý quan sát thật kỹ”

Nói tới đây thì Đặng Trường Tồn ra hiệu cho nhân viên. Chử Thế Bình cũng liền xuất hiện từ khu hậu trường. Hắn dìu vợ và bế con trai lên đài đấu giá.

Kế tiếp, Đặng Trường Tồn lấy trong người ra 1 ống thủy tinh. Ống thủy tinh này sáng rực một màu đỏ tươi, chính là bảo mệnh dịch. Lão giao ống thuốc lại cho Chử Thế Bình rồi đứng im không nói gì.

Toàn bộ phòng đấu giá im lặng như một tờ giấy. Chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở gấp gáp. Rõ ràng là ai cũng đang hồi hộp và chú tâm. Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng thương tích của người phụ nữ và đứa trẻ trên đài. Nóng lòng chờ xem hiệu quả của bảo mệnh dịch sẽ như thế nào.

Chử Thế Bình bún nhẹ ngón tay, một đầu ống thuốc vỡ ra. Hắn hơi suy nghĩ rồi đưa ống thuốc này cho đứa con trai uống vào.

Cảnh tượng kinh người xảy ra. Thuốc vừa đổ vào miệng thì đã thắp sáng toàn thân cậu bé. Mắt thường có thể nhìn thấy những vết sẹo đang khô quắt lại rồi rớt xuống. Tay chân bị biến dạng cũng được khôi phục nhanh chóng. Những phần da thịt bị tổn thương cũng khô lại rồi bị loại bỏ.

Tại hốc mắt của cậu bé như có hai bóng đèn đỏ đang phát sáng. Dược lực của thuốc đang tái tạo lại đôi mắt cho cậu bé. Có thể nhìn thấy một điểm sáng hình thành trong hốc mắt rồi to ra nhanh chóng.

Dường như cậu bé này đang hưởng thụ một cảm giác vô cùng dễ chịu. Miệng của nó không tự chủ được mà rên lên đầy sung sướng.

Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong vòng 5 giây ngắn ngủi. Khi ánh sáng đỏ tan biến thì cậu bé đã hồi phục hoàn toàn. Đôi mắt của nó đang cố gắng mở ra, nhưng vì chưa quen với ánh sáng nên hơi khó khăn. Phải qua một lúc sau thì đôi mắt mới có thể mở ra hoàn toàn.

Vừa nhìn thấy cha mình, cậu bé liền khóc òa lên, rồi đứng dậy chạy thẳng tới chỗ Chử Thế Bình. Để lại ở chỗ vừa rồi là một đóng da thịt khô quắt.