Chử Thế Bình nhìn qua vợ con mình, thấy ánh mắt thất vọng của vợ thì trong lòng vô cùng đau xót. Một chút đắn đo cuối cùng cũng tan vỡ. Hắn quyết định sẽ dùng Tịnh Thần Thuật để trao đổi thuốc, chữa thương cho vợ con.
Khi thời gian đếm ngược còn 10 giây thì toàn bộ phòng đấu giá chuyển sang ánh đèn vàng cam. Đây là dấu hiệu có người trong phòng khách quý muốn tạm dừng đấu giá, đồng thời muốn trao đổi riêng với đấu giá sư.
Chuyện như thế này rất ít xảy ra. Bởi vì sử dụng quyền này không phải dễ dàng, phải chấp nhận trả giá nhất định.
Thứ nhất, cần phải trả phí tương đương với 10% giá trị của vật đang đấu giá. Với cái giá 4010 tỷ đồng, yêu cầu tạm dừng thôi đã phải trả 401 tỷ đồng tiền phí.
Thứ hai, nếu lý do dừng đấu giá được đấu giá sư đánh giá là không đủ trọng lượng. Người yêu cầu dừng đấu giá sẽ mất tư cách tham gia đấu lần này và cả lần tổ chức tiếp theo.
Đồng thời trong một lần tổ chức đấu giá chỉ được phép dùng một lần.
Đặng Trường Tồn thấy ánh đèn vàng sáng lên thì hơi nhíu mày. Nhưng rồi ông cũng bình tĩnh, mọi chuyện đã có quy định, cứ làm theo là được. Ông lên tiếng
“Xin lỗi quý khách, chúng tôi phải tạm dừng đấu giá để xử lý chút vấn đề cấp bách. Trong lúc đó, làm phiền quý khách chịu khó chờ đợi trong không gian kín”
Lời của Đặng Trường Tồn vừa dứt thì tất cả chỗ ngồi đều bị c·ách l·y bởi vách ngăn. Cũng giống như lúc có người cần xác nhận chuyển khoản vậy. Đừng xem chúng chỉ là vách ngăn đơn giản, nó có thể ngăn cách gần như mọi loại sóng âm và sóng ánh sáng.
Trần Minh Quân cũng chưa được thông tin về chuyện này. Hắn thắc mắc hỏi cô hầu gái bên cạnh
“Cô có biết là đang xảy ra chuyện gì không? Tại sao lại dừng đấu giá?”
Cô gái kia ngoan ngoãn đáp lời
“Dạ bẩm tiền bối, đây là vì có một khách quý thuộc một trong các chân võ thế gia yêu cầu tạm dừng để trao đổi với đấu giá sư”
Trần Minh Quân ngạc nhiên
“Như vậy cũng được sao? Đấu giá không phải cứ tăng tiền là được rồi sao? Tìm đấu giá sư để nói chuyện gì?”
“Dạ bẩm tiền bối, chuyện này cũng rất ít xảy ra. Nhưng mà những lần trước thì lý do phổ biến là họ muốn dùng vật thay tiền. Muốn đem ra một thứ trân quý gì đó để tham gia đấu giá. Cho nên cần phải thông qua đấu giá sư đánh giá.”
Nghe vậy thì Trần Minh Quân bừng tỉnh đại ngộ. Bởi vì hội đấu giá không cho mọi người lên tiếng. Cho nên chỉ có thể dùng cách này để nói chuyện cần nói.
Bên trong phòng khách quý của Tiêu gia. Tiêu Trường Thanh cảm thấy rất là không hài lòng. Mắt nhìn thấy vật đã sắp tới tay thì lại có chuyện thế này. Tiêu Trường Thanh còn tưởng rằng, người dừng đấu giá là đối thủ cạnh tranh vừa rồi, nên càng thêm tức giận.
Nhưng giận thì giận, lão cũng không thể làm gì. Đây là quy cũ, chính căn phòng này cũng sẽ bị ngăn cách với bên ngoài. Nếu làm trái quy cũ, sợ rằng sau này sẽ không còn được tham gia đấu giá hội nữa.
Dù trong lòng bực tức, nhưng Tiêu Trường Thanh cũng hiểu được một vấn đề. Cho dù đấu giá tạm dừng thì lão vẫn đang là người ra giá cao nhất. Sau khi kết thúc tạm dừng, tệ lắm thì sẽ biết được đối phương ra điều kiện gì mà thôi. Có thể đối phương muốn quy đổi vật phẩm ra tiền để đấu tiếp. Cho nên, lão cũng chỉ có thể chờ.
Đặng Trường Tồn rời khỏi đài đấu giá, tiến đến căn phòng của nhà họ Chử để trao đổi. Khoảng hơn một phút sau, lão trở lại đài đấu giá. Cũng không thấy lão cho tiếp tục đấu giá mà đi thẳng đến căn phòng của Trần Minh Quân.
Đây là căn phòng duy nhất không có ngăn cách với bên ngoài. Chính vì vậy mà mọi chuyện xảy ra Trần Minh Quân đều nhìn thấy.
Lúc Đặng Trường Tồn tiến đến thì hắn hỏi ngay
“Đặng đại sứ! Có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi không?”
Đặng Trường Tồn vội vàng khom người hành lễ rồi nói
“Dạ bẩm tiền bối, có người muốn trao đổi với tiền bối. Bởi vì sự việc quan trọng, cho nên tiểu nhân đến để hỏi ý kiến của tiền bối.”
Trần Minh Quân ngạc nhiên
“Ai muốn trao đổi với ta? Mà trao đổi thứ gì?”
Đặng Trường Tồn đáp
“Dạ, đối phương muốn dùng một công pháp bất truyền của gia tộc để đổi lấy bảo mệnh dịch. Không biết tiền bối có muốn nói chuyện cùng đối phương không?”
Công pháp tu luyện là thứ rất quý giá. Xét về mặt dài lâu mà nói thì còn quý hơn so với bảo mệnh dịch nữa. Bởi vì không có công pháp thì không biết cách tu luyện. Hơn nữa, một số công pháp đặc thù còn mang lại hiệu quả lớn. Cho nên, Đặng Trường Tồn mới quyết định đem chuyện này bẩm báo lại với Trần Minh Quân. Lão không dám tự ý quyết định.
Trần Minh Quân nghe như vậy thì trong lòng muốn từ chối. Hắn sở hữu tri thức tu luyện hoàn chỉnh, còn là tri thức tu luyện có thể truy cầu trường sinh và bất tử. Làm sao có thể quan tâm tới công pháp chân võ chỉ quanh quẩn ở giai đoạn nhập môn tu luyện.
Hắn vừa định mở miệng từ chối thì trong lòng nảy sinh một ý định. Hắn đã biết thế giới này cũng có người tu luyện, nhưng chưa hiểu rõ lắm về cách thức tu luyện của họ. Sau này, chắc chắn hắn sẽ còn phải qua lại thường xuyên với giới chân võ sư. Biết thêm một chút cũng là chuyện tốt.
Đã quyết định rồi, hắn liền lên tiếng
“Dẫn ta tới chỗ người đó. Tự ta sẽ nói chuyện với đối phương”
Đặng Trường Tồn dạ một tiếng, rồi đi trước dẫn đường. Rất nhanh thì Trần Minh Quân đã đến chỗ căn phòng của Chử gia.
Cất bước vào trong, Trần Minh Quân nhìn thấy một người trung niên đang đi tới đi lui ở một chỗ. Có lẽ vì tâm lý đang nôn nóng và lo âu.
Xung quanh có khoảng 10 người đứng nghiêm trang. Tất cả đều là thanh niên, thiếu nữ. Độ tuổi vào khoảng 25-26.
Đặc biệt, trên ghế sofa có một người phụ nữ nhìn khá đáng sợ. Toàn bộ gương mặt đều bị hủy hoại, một bên mắt cũng không còn. Nếu không phải có quần áo che lại toàn thân, tin chắc cơ thể của người này cũng có nhiều vết sẹo như trên mặt.
Người phụ nữ này đang ôm một bé trai trong lòng. Đứa bé này chỉ khoảng 5 tuổi. Cả hai mắt của nó đều đã mắt, chỉ còn lại hốc mắt trống không. Một nửa gương mặt của cậu bé cũng toàn là sẹo. Còn có thể nhìn thấy tay chân cũng bị biến dạng vì sẹo.
Cảnh này làm Trần Minh Quân nhớ lại cậu bé hiếu thảo cứu mẹ nuôi. Dù kế hoạch tuyên bố Liệu Thương Dịch đã bị hủy, nhưng Trần Hồng Thắm vẫn đem thuốc đi chữa thương cho cậu bé kia, Có lẽ giờ này đã lành lặn cả rồi.
Chử Thế Bình vô cùng lo lắng, không ngừng đi tới đi lui trong phòng. Khi nhìn thấy có người tiến vào phòng thì vội vàng chạy đến.
Đặng Trường Tồn đi trước Trần Minh Quân, tư thế đi của lão luôn hơi khom người. Không dám đứng thẳng, sợ thất lễ với Trần Minh Quân.
“Đặng đại sứ, không biết chuyện thế nào rồi?” Chử Thế Bình nóng vội hỏi
Đặng Trường Tồn không trả lời hắn mà cung kính nói với Trần Minh Quân
“Bẩm tiền bối, đây là người muốn trao đổi. Tiểu nhân xin phép ra ngoài chờ đợi”
Trần Minh Quân gật đầu, Đặng Trường Tồn không nói gì thêm mà lập tức rời khỏi căn phòng. Ở bên ngoài, lão mở hệ thống ngăn cách căn phòng rồi lặng lẽ đứng chờ.
Lúc này thì Chử Thế Bình mới phát hiện có người đi sau Đặng Trường Tồn. Vừa nhìn rõ bộ dáng của đối phương thì trong lòng hắn rung lên. Đây chính là người đã được Hồ Hải đại sứ đích thân dẫn vào lúc đầu. Khỏi phải nghĩ cũng biết là một vị tiền bối cao nhân. Đặng đại sứ là một tông sư chân võ. Có thể được một tông sư kêu là tiền bối thì chỉ có thể là đại tông sư.
“Tiểu nhân Chử Thế Bình xin bái kiến đại tông sư” Hắn cũng không dám chậm trễ, liền khom người làm lễ.
Trần Minh Quân ngang nhiên nhận lễ, sau đó lạnh nhạt lên tiếng hỏi
“Nghe nói, ngươi muốn đem công pháp gia truyền để trao đổi bảo mệnh dịch. Có đúng như vậy không?”
Chử Thế Bình cung kính đáp
“Dạ đúng vậy thưa tiền bối. Nhưng đây cũng không phải công pháp tu luyện chân võ. Mà là một loại công pháp đặc thù, giúp tu luyện tinh thần”
Trần Minh Quân vốn còn đang hờ hững, vừa nghe bốn chữ [tu luyện tinh thần] thì trái tim không tự chủ được mà nhảy lên một cái, máu liền gia tốc lưu chuyển. Hắn cố kìm chế kích động mà hỏi ngược lại
“Nói rõ một chút, tu luyện tinh thần là ý gì?”
Bởi vì hơi kích động, giọng nói của Trần Minh Quân nghe có phần hơi đáng sợ. Làm cho Chử Thế Bình không khỏi sợ hãi, hắn vội giải thích.
“Dạ bẩm tiền bối, đại khái thì đây là phương pháp giúp cho người tu luyện luôn trong trạng thái tinh thần sung mãn. Thậm chí còn có thể tu luyện thay cho giấc ngủ. Về dài lâu sẽ làm cho bản thân có linh cảm vô cùng nhạy bén với môi trường xung quanh. Rất có lợi cho tu luyện chân võ và chiến đấu”
Nghe tới đây thì Trần Minh Quân đã có thể xác định được rồi. Đây chắc chắn là một pháp môn tu luyện linh hồn. Thứ này là một báu vật vô giá, không có giá trị nào có thể so sánh được. Kể cả ở vũ trụ mênh mông ngoài kia cũng vậy. Trong ký ức mà hắn thu được, người kia dù đã là một tôn giả, nhưng còn chưa bao giờ thấy qua một pháp môn tu luyện linh hồn. Bao nhiêu đó đủ thấy độ quý hiếm của nó.