Thuận Thiên

Chương 63: Chử Thế Bình



Chương 63: Chử Thế Bình

Không chỉ có Lạc gia và Tiêu gia. Một vài thế gia chân võ khác cũng bắt đầu cạnh tranh. Một vài vị đại tỷ phú bình thường cũng tham gia đấu giá.

500 tỷ

600 tỷ

700 tỷ

Giá cả liên tục nhảy số, cứ như đây không phải tiền mà chỉ là một con số.

Mãi cho đến khi chạm mốc 1000 tỷ thì phần lớn người thường đều đã từ bỏ. Con số này đã ảnh hưởng đến căn cơ tài chính của họ rồi. Chỉ có các thế gia chân võ vẫn tiếp tục đấu giá.

Bọn họ biết chỉ có 3 giọt, nên phải tranh thủ mua được 1 giọt. Nhất là giọt đầu tiên này. Bởi vì ai cũng có thể suy đoán được một vấn đề, 2 giọt còn lại sẽ có giá cao hơn rất nhiều.

1100 tỷ! Tiêu Trường Thanh mặt không đổi sắc tăng thêm 100 tỷ bằng bội số 10. Lão cũng có suy nghĩ giống người khác. Muốn tranh thủ mua giọt đầu tiên này. Bởi vì không biết những giọt sau sẽ cao tới mức độ nào.

Cho dù tài sản tổng hợp của các thế gia chân võ vô cùng lớn thì cũng không phải muốn tiêu xài sao cũng được. Làm không khéo sẽ ảnh hưởng tới căn cơ tài chính của họ trong thế tục.

1200 tỷ! Lạc Trường Bạch cắn răng, tiếp tục tăng lên theo bội số 10. Hắn cũng quyết tâm mua giọt Bảo Mệnh Dịch đầu tiên. Cho dù gia sản thế tục của Lạc gia lớn hơn Tiêu gia rất nhiều, nhưng bản thân Lạc Trường Bạch chỉ được gia tộc cho phép chi tối đa 4000 tỷ trong buổi đấu giá này.

Tiêu Trường Thanh vẫn tiếp tục bám theo, mỗi lần tăng đều dùng bội số 10 làm cơ sở. Tốc độ ra giá rất nhanh, nhầm đánh vào tâm lý của đối thủ cạnh tranh.

Sự việc diễn ra vô cùng quái lại. Toàn bộ phòng đấu giá không có một chút tiếng động nào. Chỉ có con số đấu giá đang liên tục tăng. Khi giá cả chạm tới 2000 tỷ thì giá cả tăng lên không còn theo bội số 10 nữa.

Không khí này hoàn toàn không phải như những buổi đấu giá được miêu tả trong phim ảnh. Không có tiếng hô giá, không có cãi vã, không có uy h·iếp, không có gì ngoài một bầu không khí yên tĩnh và một dãy số liên tục tăng lên.



Cho tới lúc này, gần như mọi người đều đã bỏ cuộc. Không phải vì họ không còn tiền, mà là họ đang phân vân giá trị của thuốc có xứng đáng hay không. Dù sao thì mọi chuyện vẫn còn dừng lại ở giới thiệu mà thôi. Cho dù có đảm bảo cỡ nào cũng vậy. Bởi vậy mà thế gian mới có câu [trăm nghe cũng không bằng một thấy]

Hầu hết thế gia chân võ cũng đã bỏ cuộc. Chỉ còn lại Tiêu gia và Lạc gia cạnh tranh với nhau. Giá cả tăng lên không còn là bội số 10 nữa, cả hai nhà cũng bắt đầu cảm thấy chùng chân rồi.

“Trường Bạch sư huynh, em thấy là cái giá này quá khủng rồi. Chúng ta bỏ qua giọt đầu tiên này đi thôi.”

Nghe Lạc Phượng Yên nói vậy, Lạc Trường Bạch chỉ hỏi một câu đơn giản

“Phượng Yên sư muội, em cảm thấy bao nhiêu tiền có thể mua được một cái mạng của người như tộc chủ?”

Lạc Phượng Yên hoảng sợ

“Trường Bạch sư huynh, anh đang nói linh tinh gì vậy?”

Lạc Trường Bạch đặt tay lên thiết bị báo giá, tăng thêm 50 tỷ. Sau đó lại nói

“Em hãy thử tưởng tượng, giả sử có lúc nào đó, tộc chủ đang chiến đấu sống c·hết với kẻ thù. Khi đôi bên thương tích đầy mình, sắp lưỡng bại câu thương mà tộc chủ có thứ bảo mệnh dịch này thì sao?”

Lạc Phượng Yên im lặng, cô đã hiểu ý của Lạc Trường Bạch. Chỉ là con số giá cả không khỏi khiến cô ngao ngán.

Tiêu gia và Lạc gia thay phiên nhau tăng giá. Bội số tăng lên cũng giảm dần, cuối cùng thì mỗi lần cũng chỉ tăng 10 tỷ.

Cuộc cạnh tranh đã chậm lại, ai cũng ngỡ rằng đã sẽ sắp kết thúc. Nhưng không ngờ đôi bên vẫn kiên trì đeo bám không buông bỏ. Đẩy giá cả leo thang đến con số 3900 tỷ đồng.



Thời điểm này, Lạc Trường Bạch đã không còn giữ được bình tĩnh. Hắn chỉ có thể chi ra được 4000 tỷ, không thể nhiều hơn. Hắn hung hăng tăng thêm một lần nữa, lần này không phải bội 1 mà là bội 10. Đưa giá cả lên ngưỡng cao nhất mà hắn có thể trả, 4000 tỷ đồng.

Đôi bên đang dần co ở mức 10 tỷ đồng một lần. Đột ngột có một bên tăng thêm 100 tỷ thì cả phòng đấu giá vang lên những âm thanh hít hà liên tục.

Hơn 70% người có mặt ở chỗ này có tài sản không vượt quá 500 tỷ. Nhưng một giọt bảo mệnh dịch nhỏ xíu đã có giá trị 4000 tỷ. Điều này không thể không làm cho ánh mắt của mọi người đều đỏ ngầu. Nhất thời có những tiếng ừng ực vang lên, thể hiện sự khát vọng của đám đông.

Tuy chỉ còn lại 2 nhà đấu giá, nhưng không có nghĩa là những nhà khác tài lực không đủ. Họ dừng lại là vì có nhiều phân vân trong lòng mà thôi. Đồng thời cũng có chút tâm tư kín đáo. Hy vọng sẽ mua được giá rẻ hơn ở 2 giọt còn lại. Chỉ cần những người này ra hết tài lực thì sẽ mất đi khả năng cạnh tranh những giọt sau.

Tiêu Trường Thanh cũng hơi giật mình. Tiêu gia của hắn bởi vì ít quan tâm chuyện thế tục. Gia sản bên ngoài cũng không được chú tâm phát triển. Cho nên tổng tài sản có thể huy động cũng chỉ ở mức 6000 tỷ đồng. Đây đã là cực hạn, cũng đã có chút làm ảnh hưởng căn cơ tài chính rồi. Nếu nhiều hơn thì sẽ ảnh hưởng đến vận hành kinh doanh trong thế tục.

Đây chính là hiệu quả mà Lạc Trường Bạch mong muốn. Hắn cố tình giảm dần biên độ tăng giá, cho tới khi đôi bên cạnh tranh từng bước cẩn thận thì đột ngột tăng lên. Việc này sẽ làm cho đối phương có cảm giác mình muốn chơi tất tay, liều mạng mua bằng mọi giá.

Theo bình thường, đối phương chắc chắn sẽ có chút tâm lý lo lắng. Người càng cẩn thận thì hiệu quả này càng lớn.

Nhưng làm Lạc Trường Bạch thất vọng rồi. Tiêu Trường Thanh chỉ hơi giật mình thì đã tỉnh táo trở lại. Chuyện mà Lạc Trường Bạch có thể suy nghĩ ra thì Tiêu Trường Thanh sao không nghĩ ra. Dù sao lão cũng là tộc chủ của một gia tộc. Còn Lạc Trường Bạch tâm cơ thế nào thì cũng còn quá trẻ, thiếu đi sự trải đời.

Tiêu Trường Thanh không có hô ứng theo nhịp độ mới mà vẫn bình tĩnh tăng thêm 10 tỷ.

Nhìn thấy đài đấu giá lại tăng thêm 10 tỷ. Lạc Trường Bạch hiểu mình đã thất bại rồi. Chút tâm cơ của hắn đã bị đối phương nhìn ra. Đồng thời, hắn cũng không còn khả năng tăng giá. Một giọt bảo mệnh dịch đầu tiên này đã chú định thuộc về đối phương.

Thời gian trôi qua trong yên tĩnh, khi nhận thấy giá đã không còn tăng thêm. Đặng Trường Tồn lên tiếng

“Xin hỏi có quý khách nào trả giá cao hơn 4010 tỷ đồng hay không?”

Lão cũng chỉ hỏi một lần, rồi chờ 10 giây trôi qua.

“Nếu đã vậy, bắt đầu đếm ngược thời gian”



Nghe câu này, Tiêu Trường Thanh thở phào một hơi. Mặc dù thiệt hại một số tiền lớn, nhưng cũng đã thành công mua được một giọt. Cho dù những giọt sau không thể mua cũng sẽ không sao.

Lúc này đây, tại một căn phòng dành cho chân võ thế gia. Một người trung niên khoảng 40 tuổi đang tự giằng co, đấu tranh tâm lý. Hắn ta tên Chử Thế Bình, là gia chủ của Chử gia.

Chử gia là một chân võ thế gia vô cùng nhỏ bé. Cũng chỉ miễn cưỡng xem là sơ đẳng. Có thể nói là sắp rơi xuống tầng thứ bất nhập lưu.

Tài sản của Chử gia khá là nhỏ, tổng điều động chỉ được 600 tỷ. Con số này lớn với một người bình thường, nhưng đối với một chân võ thế gia thì quá nhỏ bé.

Lúc nhìn thấy quảng cáo về tác dụng của bảo mệnh dịch, Chử Thế Bình đã vui mừng đến nhảy cẫng lên. Nếu có thể mua được bảo mệnh dịch, vợ con của hắn sẽ có khả năng được bình phục.

Bởi vì Chử gia cách đảo không xa, hắn đã báo tin về nhà, cho người mang vợ con hắn đến đây. Với ý định mua thuốc xong là cho họ dùng luôn.

Hy vọng lớn bao nhiêu thì thất vọng lớn bấy nhiêu. Những tưởng 600 tỷ đồng có thể mua được ít nhất một giọt. Không ngờ cái giá lại có thể nhảy lên tới hơn 4000 tỷ. Cho dù bán hết gia sản, bỏ hết căng cơ, thì hắn cũng chỉ thu được khoảng 2000 tỷ mà thôi.

Hắn cũng không có ngây thơ cho rằng 2 giọt còn lại sẽ có giá đấu thấp hơn. Dựa theo tài lực thì chắc chắn hắn không có cơ hội nào chạm tay tới bảo mệnh dịch.

Trừ phi … hắn chịu bỏ ra một thứ khác. Đó là bí mật gia truyền của Chử gia, một loại phương pháp rèn luyện tinh thần gọi là Tịnh Thần Quyết. Đời đời gia huấn của Chử gia có nói rõ, phương pháp này rất là đặc biệt, tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài. Một là vì nó quý báu, hai là vì lộ ra có thể dẫn tới họa diệt tộc.

Ngoài Tịnh Thần Thuật, Chử gia còn một công pháp tu luyện chân võ gia truyền khác. Nhưng đã bị thất truyền phần lớn nội dung. Hiện tại, Chử gia cũng giống nhiều chân võ thế gia khác. Đỉnh cao tu luyện chân võ cũng chỉ đến cấp độ đại tông sư là hết.

Theo tổ huấn, Chử gia từng là một siêu cấp chân võ thế gia, thậm chí còn vượt qua cấp độ siêu cấp. Tất cả là nhờ vào Tịnh Thần Thuật kết hợp với công pháp tu luyện chân võ độc môn.

Sau này xảy ra biến cố gì đó mà phương pháp tu luyện chân võ bị thất truyền. Chỉ còn giữ lại được Tịnh Thần Thuật. Chử gia cũng từ đó bắt đầu xuống dốc không phanh, tới giờ thì đã sắp trở thành gia tộc bình thường rồi.

Chử Thế Bình đang muốn đem Tịnh Thần Thuật ra để trao đổi Bảo Mệnh Dịch. Dù bản thân hắn không hiểu tại sao Tịnh Thần Thuật quý báu, nhưng hắn tin vào gia huấn. Cũng tin chắc chắn Tịnh Thần Thuật còn quý hơn bảo mệnh dịch rất nhiều.

Nhưng mà đồ quý không bằng đồ cần. Nắm trong tay một vật quý giá nhưng lại không hiểu hết giá trị, không bằng đem ra trao đổi với một thứ mình đang cần. Huống gì, gọi là trao đổi nhưng cũng chỉ là truyền lại. Chử gia vẫn không mất đi Tịnh Thần Thuật, chỉ là không còn độc quyền sở hữu nữa thôi.