Thuận Thiên

Chương 62: Bảo mệnh dịch



Chương 62: Bảo mệnh dịch

Sản phẩm đầu tiên đã thành công bán đi, không khí của buổi đấu giá xem như đã có chút được khởi động.

Tiếp tục, một thanh kiếm cổ được đưa ra đấu giá. Thanh kiếm này có vẻ ngoài còn khá nguyên vẹn. Được bảo quản rất tốt, không phải một vật được khai quật mà là di vật gia truyền.

Sau khi các chuyên gia đánh giá và giám định. Thanh kiếm này có niên đại vào thời nhà Trần tại Việt Quốc. Nhưng vì không có tư liệu lịch sử rõ ràng, nên không thể xác định được thanh kiếm này thuộc về ai. Do biến động triều đại, bản thân gia đình sở hữu thanh kiếm cũng không rõ tổ tông của mình là vị nào.

Cho dù là như vậy, thanh kiếm cổ này vẫn rất có giá trị. Giá khởi điểm đưa ra là 900 triệu, giá cuối cùng được bán là 3 tỷ 500 triệu.

Chuyện tiếp theo làm cho Trần Minh Quân thực sự bất ngờ. Một tuần trăng mật cùng với á hậu bí ẩn vậy mà lại được tranh giành khá kịch liệt. Cuối cùng được chốt bởi cái giá 5 tỷ. Thông qua lời giới thiệu của Bạch Như Ý, cô gái kia có số mệnh vượng phu đặc biệt. Nhưng chỉ hữu hiệu với người đàn ông chiếm được lần đầu tiên thôi.

Trần Minh Quân cũng chẳng biết nói gì cho phải. Mặc dù trước đây hắn cũng thường xuyên chơi trò tình một đêm. Nhưng đó là chuyện đôi bên tình nguyện và thuận ý. Hắn chưa bao giờ lừa gạt tình cảm của ai. Hay nói chính xác hơn là hắn không tin vào tình yêu.

Thực tình hắn không biết, người càng giàu thì lại càng tin mấy chuyện tâm linh, phong thủy, số mệnh các kiểu. Không như vậy thì làm gì có chuyện mua trinh xả xui, cúng cô hồn, cúng bái đất đai, …. văn văn và mây mây.

Lần lượt từng món hàng được đem ra đấu giá. Từ cây thuốc quý tự nhiên lâu năm cho tới đồ cổ, đồ công nghệ cao không có bên ngoài, thứ gì cũng có.

Trần Minh Quân chỉ đóng vai trò người quan sát, không ra tay mua thứ gì cả. Dược thảo thì hắn tự trồng được, thậm chí còn trồng ra loại cực phẩm. Đồ cổ thì hắn chẳng có hứng thú gì. Một sản phẩm công nghệ cao đúng là rất hay, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng cần. Mấy thứ đó chỉ thích hợp cho người thế tục.

Nhưng hắn không cần không có nghĩa là những người luyện chân võ khác không cần. Nhất là dược thảo quý hiếm lâu năm trong tự nhiên. Hầu hết chúng đều được các thế gia chân võ tranh nhau mua về. Số dược thảo này cũng có tác dụng rất lớn đối với tu luyện chân võ. Thế gia chân võ nào cũng sẽ có những phương thuốc đặc thù riêng để hỗ trợ tu luyện.



Thời gian dần trôi về giữa trưa, không khí đấu giá cũng bắt đầu nhạt dần. Tâm lý mọi người bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Xuất hiện loại tình trạng này là vì lòng của mọi người đều chờ mong một thứ khác.

Rất may, khi đấu giá thành công một cái răng nanh còn nguyên của loài hổ nanh kiếm thì đã buổi đấu giá đã có chuyển biến.

Bạch Như Ý không tiếp tục chủ trì mà rời khỏi đài đấu giá. Mọi người còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì một người đàn ông trung niên đã tiến lên đài đấu giá.

“Xin chào các vị khách quý! Vật phẩm tiếp theo đem ra đấu giá khá đặc biệt. Cho nên tôi sẽ đích thân chủ trì.”

Khi nói, Đặng Trường Tồn chỉ chú ý tới những phòng riêng thuộc về các chân võ thế gia. Hiển nhiên, lời của ông ta cũng là đang nói cho người của những thế gia này nghe. Theo suy nghĩ của ông ta, có tư cách mua Bảo Mệnh Dịch thì chỉ có thể là một trong các nhà này.

Mà sự thật chắc chắn sẽ như vậy. Đừng xem các thế gia này ẩn khỏi thế tục, gia sản của họ trong thế tục không hề nhỏ một chút nào. Chỉ là phần lớn đều do người của họ đứng tên và điều hành mà thôi.

“Cũng không để các vị đợi chờ thêm. Vật tiếp theo được bán đấu giá chính là một giọt Bảo Mệnh Dịch”

Đặng Trường Tồn vừa nói thì vừa từ trong người lấy ra một cái hộp ngọc vô cùng quý giá. Riêng cái hộp này thôi cũng đá có giá trị xa xỉ rồi.

Ông ta từ từ mở nắp hộp ra, thông qua khe hở có thể thấy từng tia ánh sáng màu đỏ chen chút thoát ra ngoài. Khi nắp hộp đã được mở rộng, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một ống thủy tinh nhỏ bằng ngón tay út.

Phần cuối của ống thủy tinh đang có một thứ chất lỏng tỏa sáng lấp lánh. Làm cho người ta có ảo giác như ánh sáng được nén lại thành giọt vậy.



Đặng Trường Tồn giơ cao hộp ngọc, xoay 360 độ xung quanh căn phòng. Không nôn nóng gấp gáp đấu giá, cứ để cho mọi người thoải mái chiêm ngưỡng và quan sát.

Lạc Phượng Yên ánh mắt lóe sáng, nhìn chăm chú cái thứ chất lỏng đẹp rực rỡ bên trong ống thủy tinh. Sau một lúc, cố tự thì thầm

“Thật là đẹp, thật là diễm lệ. Không cần biết thứ này có tác dụng hay không. Riêng chuyện nó rực rỡ lộng lẫy thế này thôi cũng đúng là bất phàm. Trường Bạch sư huynh, em bắt đầu cảm thấy hơi tin rồi. Cứ ngỡ ảnh chụp là cố ý làm sáng, hóa ra thứ này lại tự tỏa sáng thật”

Lạc Trường Bạch không nói gì, bàn tay siết chặt, trong lòng rất là lo lắng. Hắn sợ tài lực huy động không đủ, như vậy thì sẽ không mua được một giọt nào đem về gia tộc.

Ở một căn phòng khác, ánh mắt của tộc chủ Tiêu gia cùng các gia chủ Tiêu gia vô cùng rực lửa. Chỉ cần nhìn thôi đã thấy không phải là một thứ bình thường. Đây chắc chắn phải là một loại thuốc tiên nào đó, giá trị không thể dùng tiền mà đo đếm.

“Làm sao chúng tôi biết thứ này có tác dụng như đã giới thiệu chứ?”

Không khí im lặng bị phá vỡ bởi một câu hỏi đột ngột vang lên. Dĩ nhiên là câu hỏi này đến từ một người khách hàng bình thường trong thế tục. Câu hỏi này cũng là câu hỏi trong lòng của phần lớn người ở đây. Dù sao thì thành phần đông nhất của buổi đấu giá vẫn là người thường.

Mà người bình thường thì dù có tin phong thủy, tin tâm linh vẫn sẽ có giới hạn nhất định. Đâu thể nói chuyện gì họ cũng đều tin. Cho dù là một người cuồng tín vẫn sẽ có điểm mấu chốt trong lòng.

“Không sai! Nếu chúng ta mua về. Đến lúc cần dùng thì phát hiện nó vô dụng thì sao? Lúc đó có muốn cũng làm sao mà khiếu nại được?”

Lại có thêm một câu nói thể hiện sự nghi vấn vang lên.



Liền sau đó là vô cùng vô tận những câu tương tự. Nhất thời toàn trường ồn ào không chịu nổi. Anh một câu, ta một câu. Ban đầu là hỏi, về sau thì tranh luận với nhau, loạn xì ngầu cả lên.

Đặng Trường Tồn không vì thế mà tức giận. Trên mặt vẫn cái nét ung dung tự tại. Chờ cho đám đông mỏi mệt xì xào bàn tán đủ lâu thì hắn mới giơ tay lên, ra hiệu mọi người im lặng.

“Tôi hoàn toàn hiểu sự nghi ngờ của các vị. Bởi vì Bảo Mệnh Dịch được giới thiệu thực sự quá kinh thế hãi tục. Tin rằng ai xem qua cũng sẽ cảm thấy khó mà tin được.”

Nói đến đây thì ông ta đặt hộp chứa Bảo Mệnh Dịch lên vị trí sản phẩm đấu giá rồi mới nói tiếp

“Chính vì vậy, lần đấu giá này chúng tôi chỉ bán ra một giọt. Đồng thời, chúng tôi cho phép người đấu giá có thể kiểm chứng tại chỗ. Chỉ cần thuốc không có tác dụng như đã giới thiệu thì chúng tôi sẵn sàng bồi thường gấp 100 lần giá trị đã đấu giá.”

Lời này nói ra làm cho toàn trường lại xôn xao bàn tán. Nếu đối phương tự tin như vậy thì khả năng đây là thật rồi. Nếu có thể mua được một lọ tiên dược như thế này thì giá trị đồng tiền thực sự không so sánh được.

Đặng Trường Tồn cảm thấy châm lửa bao nhiêu đó đã đủ rồi. Ông ta lại giơ tay lên, ra hiệu mọi người trật tự.

“Đã như vậy, tôi xin tuyên bố, cuộc đấu giá một giọt Bảo Mệnh Dịch bắt đầu. Giá khởi điểm là 100 tỷ đồng, mỗi lần tăng giá thấp nhất là 10 tỷ”

Cái giá này đối với Bảo Mệnh Dịch chẳng hề cao. Cũng chỉ là con số đại khái để bắt đầu. Nhưng chắc chắn sẽ không quá cao, bởi vì mọi người đều mang tâm lý mua giọt đầu này để thử thuốc. Đặng Trường Tồn cũng biết như vậy, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.

Nhưng mà chuyện diễn biến không hề giống suy đoán. Ngay khi Đặng Trường Tồn dứt lời thì đã có người ra giá 200 tỷ. Đó là người có mã số đấu giá đến từ Tiêu gia. Hiển nhiên, Tiêu gia không cần chứng minh gì cả. Thông qua nguồn tin tình báo thì họ đã xác định được sự thật về Bảo Mệnh Dịch rồi.

Bao nhiêu đó vẫn chưa đủ, cái giá 200 tỷ chỉ tồn tại 10 giây đã bị thay thế bằng 300 tỷ. Người ra giá chính là Lạc Trường Bạch của Lạc gia. Mặc dù không có nguồn tin như Tiêu gia, nhưng Lạc Trường Bạch là người đủ thông minh để suy xét.

Không giống như Lạc Phượng Yên, Lạc Trường Bạch đã được gia tộc cử đi đấu giá nhiều lần. Hắn biết Bất Giới Hội không phải một tổ chức phàm tục bình thường. Lần này Lạc Phượng Yên có mặt cũng chỉ là ham chơi.