Hai ngày tiếp theo, mọi dự định của Trần Minh Quân đều được hoàn thành rất thuận lợi .
Quá trình đấu giá của 2 giọt bảo mệnh dịch cũng không có biến cố gì xảy ra.
Giợt thứ hai được một chân võ thế gia mua với giá 12 ngàn tỷ đồng. Cái giá này cũng không phải là cao nhất. Chủ yếu là nhiều người điều động tài lực không kịp.
Đến giọt cuối cùng thì mới bùng nổ giá. Trải qua một cuộc cạnh tranh khốc liệt. Được một đại tỷ phú phàm nhân thành công mua về với giá 21 ngàn tỷ đồng.
Như vậy, tổng cộng Trần Minh Quân thu được 37 nghìn 10 tỷ đồng.
Hắn lại chi ra 15 tỷ để mua 3 viên bạch ngọc tiềm thủy, cũng tức là nguyên thủy thạch. Lại tốn thêm 30 tỷ cho bộ đá ngũ hành gốc.
Lúc ban đầu, Trần Minh Quân dự định chỉ mua bạch ngọc tiềm thủy cùng 5 viên đá ngũ hành gốc. Bởi vì nó có ích cho quá trình tu luyện của hắn. Nhưng khi hắn chứng kiến tận mắt dạ minh châu thì đã thay đổi ý định.
Bởi vì hắn biết thứ này, đây chẳng phải dạ minh châu gì cả, tên chính xác của nó là Tinh Thần Quang Thạch. Thứ này có một tác dụng rất là thần kỳ. Chúng sẽ hấp thu năng lượng ánh sáng cuồng bạo của ngôi sao. Rồi chuyển hóa thành năng lượng tinh thần và giải phóng ngược trở ra.
Thật ra, có rất nhiều loại kỳ thạch có tác dụng tương tự. Nhưng khả năng hấp thu và chuyển qua thấp hơn rất nhiều so với Tinh Thần Quang Thạch.
Chỉ cần để Tinh Thần Quang Thạch tiếp xúc với Mặt Trời một ngày thì đã có thể sử dụng rất nhiều tháng. Thứ này chỉ có tu sĩ có nguyên thần mới cần dùng đến. Bởi vì nguyên thần có thể tự tu luyện làm lớn mạnh linh hồn lực. Trong quá trình đó, có Tinh Thần Quang Thạch hỗ trợ thì hiệu suất tăng lên rất nhiều.
Trần Minh Quân vừa đạt được Tịnh Thần Thuật, nếu có thêm Tinh Thần Quang Thạch này hỗ trợ thì có khác gì cá gặp nước. Vì vậy mà hắn lại tiêu thêm 97 tỷ để mua cho bằng được.
Tổng số tiền hắn tiêu ra là 142 tỷ đồng. Nếu là trước kia thì đây là con số hắn không bao dám nghĩ đến. Nhưng giờ thì khác, số tiền này chẳng là bao nhiêu so với 37 nghìn tỷ.
Sau khi trở lại xã hội, Trần Minh Quân phải hợp thức hóa số tiền này. Đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải đóng khoảng 13 nghìn tỷ tiền thuế. Nhưng cho dù là vậy thì cũng còn lại 22 nghìn tỷ. Bao nhiêu đó cũng đủ hắn làm rất nhiều việc, tạm thời sẽ không phải lo nghĩ chuyện tiền bạc.
Cho tới đây thì đấu giá hội cũng đã kết thúc. Khách hàng được sắp xếp rời khỏi hòn đảo theo từng nhóm. Họ cũng không trở lại theo nhóm như cũ mà là hoàn toàn ngẫu nhiên.
Sau khi trở lại đất liền, họ sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở khắp các tỉnh thành trên cả nước. Kế tiếp thì tự thân người nào người đó lo.
Đối với những món hàng lớn, người đấu giá có thể chọn tự giải quyết vận chuyển hoặc thuê Bất Giới Hội vận chuyển tận nhà trong bí mật. Dĩ nhiên là ai cũng chọn cách thứ hai.
Khi Trần Minh Quân cũng muốn rời đi, hắn lại biết thêm một thông tin. Đấu giá hội còn có phần sau. Cụ thể thì cũng không phải một lần đấu giá khác, mà là một ngày giao lưu trong giới chân võ sư.
Tại đây, các chân võ sư có thể tiến hành trao đổi, mua bán những đồ vật trợ giúp tu luyện. Toàn bộ giao dịch trao đổi đều được Bất Giới Hội nhận trách nhiệm bảo hiểm. Trách nhiệm này không bao gồm việc đảm bảo giá trị của vật trao đổi. Họ chỉ đảm bảo việc trao đổi sẽ diễn ra hoàn toàn tự nguyện từ đôi bên.
Trần Minh Quân cũng cảm thấy rất hứng thú. Trong lòng muốn ở lại tham gia. Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì hắn từ chối. Hắn cũng không quên cái danh đại tông sư của hắn là giả. Hiện tại không phải là thời gian thích hợp để tiếp xúc quá sâu với giới chân võ sư. Làm không cẩn thận có thể sẽ bại lộ, hậu quả khó lường.
Tuy hắn từ chối, nhưng cũng vô tình hữu ý hỏi về chân võ sư trong thế tục. Hắn nói bản thân đã gần 20 năm chưa có đi ra thế tục, giờ muốn dạo chơi thế tục để cảm ngộ. Cho nên muốn biết hiện tại giới chân võ trong thế tục tồn tại dưới hình thức ra sao.
Đám người đại sứ hoàn toàn không một chút nghi ngờ. Không cần nói cấp bậc đại tông sư. Chỉ là tông sư thôi cũng có nhiều người gần như không bước chân ra thế tục. Vì vậy mà họ rất thành thật trả lời tất cả những câu hỏi của Trần Minh Quân.
Sau cùng, Trần Minh Quân được sắp xếp một chiếc tàu riêng để rời khỏi đảo. Hắn cũng không quên nói vài lời khách sáo với mấy tên đại sứ. Đồng thời thưởng cho mấy tên đại sứ mỗi người một cái thẻ bài tụ năng. Khi nghe công dụng của thẻ bài thì người nào người nấy mừng rỡ vô cùng. Món quà này có ý nghĩa vô cùng dài lâu, cho nên có giá trị không nhỏ.
Lúc con tàu chở Trần Minh Quân rời bến. Ở một vị trí cách bến tàu không xa, trong một góc khuất tối đen như mực. Một đôi mắt đang nhìn theo hướng con tàu rời bến.
Người này dùng một thiết bị liên hệ đặc trưng, trông giống một cái điện thoại cổ. Có thể từ trong hòn đảo này liên lạc với bên ngoài. Nhưng không phải vượt qua phòng tuyến của hòn đảo, đây là thiết bị được cho phép.
“Lập tức theo dõi con tàu số 7, ta sẽ trở lại sau 5 phút nữa”
Từ giọng nói thì có thể biết người này là một phụ nữ đã có tuổi.
“Tuân lệnh vực sứ!” tiếng đáp lại vang lên
Người phụ nữ này cũng không dừng lại lâu. Khi xác định con tàu số 7 đã đi xa thì liền xoay người rời đi.
Không bao lâu sau, ở một khu vực khác của hòn đảo. Đây là một cái vách đá dựng đứng, bên dưới vách đá là bờ biển. Có thể thấy có một con tàu đặc biệt neo đậu ở đó.
Gọi là con tàu đặc biệt bởi vì nếu nhìn không kỹ thì sẽ không thấy được con tàu. Toàn thân con tàu đều như phản quang lại nước biển.
Người phụ nữ kia xuất hiện trên vách đá rồi nhảy xuống. Qua mấy bước nhảy nhẹ nhàng thì đã đáp lên con tàu.
Nàng ta vừa đáp lên tàu thì đã có một người chạy ra đón
“Vực sứ! Ngài đã trở lại!”
“Ừ! Tiến hành sao rồi?”
Người kia cung kính đáp
“Dạ thưa vực sứ, thiết bị trên cao đã khóa mục tiêu. Xin mời ngài vào xem”
Hắn vừa nói vừa làm động tác mời. Người phụ nữ được gọi là vực sứ này đi thẳng xuống khu vực điều khiển. Tại đây, có một cái màn hình lớn. Hình ảnh trên đó cho thấy một con tàu đang di chuyển trên biển. Chính là con tàu đang chở Trần Minh Quân.
Nàng ta lại ra lệnh
“Tốt lắm, từ từ bám theo, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể”
…
Cùng lúc đó, trên hòn đảo
Hồ Hải đang ngồi nói chuyện với 3 vị đại sứ thì có một tên nhân viên vội vã chạy vào, sau đó cung kính nói
“Dạ bẩm đại sứ, bên y quán cấp báo. Phùng đại sứ đã bị g·iết c·hết”
Cả bốn đại sứ nghe xong thì đứng lên, chạy vội đến chỗ y quán. Đến nơi họ mới nhìn thấy cảnh tượng khủng kh·iếp nơi đó.
Phùng Văn Tuấn đã bị cắt làm mấy khúc. Trên tường còn dán một tờ giấy, trên đó viết
Dưới dòng chữ còn có hình ảnh một con bướm toàn thân màu tím, hai chi trước là 2 thanh đao sắc bén.
Tất cả bốn đại sứ đều run lên
“Tử Sát Điệp … vực sứ đã ghé qua hòn đảo này rồi sao!”
Tử Sát Điệp là tên cũng là biệt hiệu của vực sứ khu vực Đông Nam Á. Trong Bất Giới Hội, Tử Sát Điệp là nữ vực sứ duy nhất, cũng là người lạnh lùng tàn nhẫn nhất.
Còn có lời đồn, nàng ta vốn là một sát thủ. Bởi vì một lần thất bại mà bị tổ chức t·ruy s·át. Sau đó được hội chủ thu nhận, trở thành vực sứ. Bởi vì tổ chức sát thủ kia rất là kiêng kị hội chủ, cho nên chuyện về Tử Sát Điệp mới được bỏ qua.
Bởi vì là một sát thủ, nên Tử Sát Điệp hành sự rất tàn nhẫn. Chỉ cần nàng ta phát hiện có kẻ làm trái quy định thì sẽ rất nghiêm khắc trừng phạt. Phần lớn tội đều là xử c·hết, vô cùng khát máu.
…
Trần Minh Quân ngồi một mình trên boong tàu. Mắt nhìn ngắm bốn phương tám hướng. Hắn không hiểu sao trong lòng luôn cảm giác vô cùng bất an.
Cảm giác này xuất hiện từ ngày đấu giá cuối cùng. Sau đó ngày càng rõ ràng hơn. Cho tới khi hắn bước lên con tàu này rời đi thì đã như n·úi l·ửa p·hun t·rào. Sự bất an này khiến cho hắn không thể tập trung làm được chuyện gì cả.
Trần Minh Quân không chịu nổi sự giày vò này, nên đã lên boong tàu thay vì ở trong phòng. Nhưng vẫn không làm hắn dễ chịu hơn chút nào.
Hắn rất tin tưởng vào cảm giác của mình. Chắc chắn đang có một mối nguy hiểm nào đó tiềm ẩn. Nhưng hắn không thể xác định được nguy hiểm này tới từ chỗ nào.
Trên tàu này cũng chỉ có một người lái tàu. Mối nguy hiểm không thể đến từ chính con tàu này được. Như vậy, nghĩa là hắn đã bị theo dõi. Khả năng bốn tên đại sứ kia làm ra chuyện này sẽ không cao. Nhưng cũng không thể loại bỏ hoàn toàn khả năng.
Nếu là con tàu này có thiết bị định vị theo dõi. Chuyện này chắc chắn là có, nhưng cũng sẽ không dẫn tới nguy cơ cho hắn. Bởi vì khi lên đất liền thì con tàu này cũng không thể chạy theo hắn.
Một khi linh cảm đã cảm nhận được nguy hiểm, nghĩa là mối nguy hiểm này vẫn tồn tại khi hắn lên đất liền.
“Chỉ còn lại một khả năng. Mình bị một đối tượng theo dõi từ xa. Hơn nữa, đối tượng này phải có thực lực g·iết được mình”
Nghĩ như vậy thì Trần Minh Quân rùng mình một cái. Theo những gì hắn đã biết về chân võ sư. Nếu là tông sư thì khả năng g·iết c·hết hắn không lớn. Bởi vì hắn đã thử nghiệm trên người Chử Thế Bình rồi. Công kích của tông sư cho dù đánh cạn chân khí cũng không thể hạ được màn bảo hộ.
Cảm giác bất an rõ rệt thế này, nói rõ đang có một vị đại tông sư theo dõi hắn. Không gì khác hơn chính là nhìn trúng bảo mệnh dịch.
Trần Minh Quân ảo não tự nói
“Cuối cùng cũng đã dẫn lửa thiêu thân rồi. Phải làm sao đây? Hiện tại đối phương còn kiêng kị, cho nên chỉ theo dõi. Đến lúc đối phương ra tay thì phải làm sao?”
Hắn đi tới đi lui, trong lòng lo lắng, r·ối l·oạn tinh thần.
Sau một lúc thì hắn dừng lại. Rồi tự vỗ đầu một cái.
“Không được hoảng loạn, càng hoảng loạn thì càng nguy hiểm. Đối phương có thể đang quan sát mình”
Trần Minh Quân bình tĩnh ngồi xuống. Nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng đè nén bất an trong lòng xuống.