Đã tính toán xong, Trần Minh Quân yêu cầu lái tàu hướng sát Hòn Khoai mà chạy. Tại thời điểm chạy ngang qua Hòn Khoai thì giảm tốc độ xuống mức bình thường. Cũng căn dặn đối phương, bất kể có nghe thấy cái gì cũng không được dừng tàu. Khi vừa qua khỏi Hòn Khoai là phải tăng tốc tiếp tục chạy về đất liền.
Lại 15 phút trôi qua, khi cảm thấy Hòn Khoai đã ở ngay trước mắt. Trần Minh Quân không tiếp tục giá·m s·át lái tàu mà đi lên boong tàu. Đồng thời yêu cầu tắt toàn bộ đèn trên tàu khi vừa tiếp cận Hòn Khoai.
Hắn đưa mắt nhìn về đằng sau, có một con tàu đang pha một loại đèn đặc biệt về bên này. Khoảng cách đã vô cùng gần, cách xa không quá 2km. Ánh đèn này chỉ tập trung lên mục tiêu, người khác gần như không nhìn thấy đường ánh sáng. Công nghệ vô cùng hiện đại và khó tìm thấy ở bên ngoài.
May mắn là khoảng cách còn đủ xa, nên ánh đèn cũng chỉ có một chút xíu tác dụng. Không làm toàn bộ thân tàu phơi bày rõ ràng ra.
Không bao lâu sau, con tàu đã đến phạm vi Hòn Khoai. Lái tàu làm theo lời Trần Minh Quân, giảm tốc độ và bắt đầu cho tàu chạy chậm lại, đồng thời cũng tắt toàn bộ đèn trên tàu.
Ngay giây phút đó, Trần Minh Quân đem ra 2 tấm thẻ bài, nhanh chóng ghép chúng vào với nhau. Một cái trận pháp triệt quang lập tức hình thành. Bao trùm phạm vi mấy mét xung quanh hắn.Tạo ra một vùng đen tuyệt đối.
Lúc này, Tử Sát Điệp đang quan sát trên màn hình, nhìn thấy Trần Minh Quân bước lên boong tàu thì trong lòng nôn nóng. Lại thấy con tàu đối phương đã giảm tốc thì vô cùng mừng rỡ.
“Nhanh tăng tốc, thừa cơ chặn đầu đối phương lại”
Cô hét lên với đám thuộc hạ.
Bỗng nhiên màn hình theo dõi trở nên tối đen, hình ảnh vô cùng mờ ảo. Đó là lúc con tàu của Trần Minh Quân tắt đèn.
Ngay khi ánh đèn trên tàu bị tắt, Trần Minh Quân liền kích hoạt trận pháp triệt quang. Sau đó thì nhắm phương hướng Hòn Khoai rồi nhảy xuống biển.
Trong đêm tối thanh tĩnh, chỉ có tiếng động cơ rền vang. Nhưng lái tàu cũng có thể loáng thoáng nghe thấy một tiếng động. Đó là tiếng thứ gì đó rơi xuống nước.
Nhưng lái tài không có làm ra hành động gì, cứ bình thản cho tàu chạy đi. Khi vừa qua khỏi Hòn Khoai thì liền tăng tốc vọt đi. Đèn cũng được mở lên trở lại.
Ở phía bên kia, Tử Sát Điệp vừa phát hiện con tàu đối phương tắt đèn liền hét lên
“Không tốt, chuyển qua chế độ quan sát hồng ngoại”
Người điều khiển thiết bị bay không người lái tuân lệnh làm theo. Chỉ vài giây sau, hình ảnh chuyển thành chế độ trắng đen. Con tàu của Trần Minh Quân lại hiển thị rõ ràng dưới ống kính hồng ngoại. Nhưng đã không còn nhìn thấy Trần Minh Quân trên boong tàu.
“Mở rộng phạm vi quan sát của camera!” Tử Sát Điệp lại quát lên
Hình ảnh trên màn hình chuyển dần ra xa, phạm vi quan sát tăng lên. Nhưng bên trong phạm vi này chỉ có thể thấy một con tàu đã sắp lướt khỏi vùng quan sát. Xung quanh toàn là nước biển, hiển thị dưới camera hồng ngoại là một màu tối đen. Không thấy bất cứ điểm khả nghi nào cả.
Tử Sát Điệp hoài nghi đối phương đã lặn xuống biển, nên quyết định dừng tại lại quan sát vùng biển này rất lâu. Cô tin tưởng đối phương sẽ không thể ở lâu dưới mặt nước. Bởi vì trên tàu không có trang bị bình dưỡng khí, chỉ có áo phao mà thôi.
Quả thật Trần Minh Quân không có bình dưỡng khí, nhưng hắn có mặc áo phao. Nhờ hiệu quả của trận pháp triệt quang, không gian xung quanh hắn cơ bản là một vùng tối đen như mực. Cho dù là tia hồng ngoại cũng không thể thấy gì ngoài một màu đen.
Thật ra, nếu tỷ mỹ quan sát thì sẽ thấy có sự khác biệt. Cho dù mặt biển nhìn rất tối, nhưng vẫn sẽ có một chút ánh sáng phản quang ngẫu nhiên. Nhưng còn cái vùng xung quanh Trần Minh Quân thì như một hố đen, hoàn toàn tối đen như mực. Không một chút phản quang nào cả.
Sau khi Trần Minh Quân nhảy xuống biển thì không lập tức bơi đi. Hắn để mặc cho thân thể nổi lên mặt nước. Bởi vì lúc này nước biển rất lạnh. Hắn phải hết sức cẩn thận, tránh bị chuột rút đột ngột hoặc hạ thân nhiệt quá nhanh.
Sở dĩ hắn không di chuyển là vì sợ đối phương sẽ phát hiện ra sóng nước. Phán đoán này của hắn vô cùng chính xác. Hiện tại Tử Sát Điệp đang quan sát vùng biển này. Nếu hắn làm ra hành động bơi vào bờ. Cho dù không nhìn thấy hắn thì cũng sẽ nhìn thấy đường bơi phía sau của hắn.
Rất may mắn, Tử Sát Điệp không có ở lại lâu. Bởi vì ở lại lâu quá thì con tàu kia sẽ tiến vào đất liền. Sau khi đã cẩn thận quan sát vùng biển này mấy lần. Tử Sát Điệp ra lệnh tiếp tục đuổi theo chặn đầu con tàu kia.
Con tàu của cô tiếp tục phóng đi như bay. Lúc đi qua chỗ Trần Minh Quân, chỉ cách hắn không quá 100 mét.
Con tàu đi qua, tạo thành một làn sóng lớn ập vào mặt làm Trần Minh Quân vô cùng khó chịu. Nhưng đồng thời hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem như là vượt qua được nguy hiểm rồi. Nhưng còn chưa phải lúc thả lỏng.
Lợi dụng đợt sóng này, hắn nhẹ nhàng bơi dần vào trong bờ. Mặc dù con tàu đã tiến gần Hòn Khoai, nhưng khoảng cách cho tới bờ cũng phải vài trăm mét.
Kỹ năng bơi lội và giữ sức của hắn không tồi, lại có áo phao. Kết hợp với thời tiết sóng yên biển lặng xung quanh Hòn Gai. Trần Minh Quân vất vả hơn chục phút thì cũng đã bơi được vào chỗ cạn, chân đã có thể đứng được.
Đúng lúc này, hắn phát hiện có ánh đèn từ một hướng khác của bãi biển. Có một nhóm người đang tiến về phía bên này. Trần Minh Quân cũng không muốn tiếp xúc với bất cứ ai, tránh để lộ chuyện hắn đã lên Hòn Khoai, cũng tránh lộ thân phận thật sự.
Tranh thủ lúc nhóm người này còn ở xa, hắn chạy vội lên bờ rồi tiến sâu vào trong rừng. Hắn cẩn thận tìm kiếm xung quanh, chọn ra một chỗ an toàn rồi nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo khác. Chỉ có áo khoác là không thể thay đổi được.
Làm xong thì hắn cứ như vậy nằm im bất động. Vị trí này rất đặc biệt, cho dù dùng đèn chiếu vào cũng sẽ cảm giác rất âm u tâm tối. Kết hợp với trận pháp triệt quang thì hắn không thể bị nhìn ra từ xa.
Ở phía ngoài bãi biển, nhóm người cầm đèn cũng đã đến chỗ Trần Minh Quân vào bờ. Thì ra đây là các chiến sĩ tuần tra biên phòng. Bởi vì đài quan sát nhận thấy dấu hiệu có tàu lạ tiến gần vị trí này, cho nên một nhóm chiến sĩ đã được cử đến đây điều tra.
Không khó khăn gì để nhận ra dấu chân của Trần Minh Quân. Chuyện này thì hắn cũng không có cách nào. Thời gian quá gấp gáp, hắn cũng không thể suy tính nhiều quá.
Một chiến sĩ cầm bộ đàm lên báo cáo
“Báo cáo, phát hiện có dấu chân người còn khá mới. Nghi ngờ có người bơi từ ngoài biển vào, chưa rõ quốc tịch. Đối phương đã tiến nhập vào rừng, xin được chỉ thị hành động tiếp theo. Báo cáo hết!”
“Được! Lập tức truy lùng theo dấu vết, phải hết sức cẩn thận. Nếu đối phương có v·ũ k·hí thì được phép b·ắn h·ạ ngay tại chỗ. Đội truy tung và chó nghiệp vụ sẽ đến tiếp viện ngay!”
“Rõ!”
Cùng thời điểm đó, ở ngoài vùng biển cách đất mũi Cà Mau không xa. Tử Sát Điệp đã thành công chặn đứng con tàu chở Trần Minh Quân. Cô ta nhanh chóng lục tung con tàu lên để tìm kiếm, nhưng nào có bóng dáng của Trần Minh Quân.
Sau khi tra hỏi người lái tàu, Tử Sát Điệp nhớ lại chuyện bất thường ở gần Hòn Khoai thì vô cùng tức giận. Trong cơn giận dữ, liền chặt một bàn tay của người lái tàu rồi rời đi.
Mặc cho người lái tàu đau đớn kêu la. Tử Sát Điệp cho tàu của mình phóng nhanh trở về khu vực gần Hòn Khoai. Nhưng khi đến nơi thì thấy ánh đèn chiếu sáng khắp nơi, rất nhiều chiến sĩ tuần tra tới lui trên bờ. Còn có vài tàu tuần tra đảo qua đảo lại liên tục.
Thấy tình cảnh này thì nét mặt của Tử Sát Điệp vô cùng khó côi. Quy định của tổ chức khi hành xử trong thế tục rất là khắt khe, nhất là chuyện v·a c·hạm với q·uân đ·ội quốc gia. Cho dù cô ta muốn thì bây giờ cũng chỉ có thể án binh bất động, theo dõi tình hình.
Tử Sát Điệp hiểu rõ, Hòn Khoai tuy không lớn nhưng muốn tìm một người thì không dễ dàng gì. Huống hồ, không ai biết diện mạo của đối phương. Chỉ cần đối phương thoát khỏi truy lùng của bộ đội biên phòng, sau đó lẩn vào du khách thì rất dễ dàng thoát khỏi đây.
Cô cũng không dám chặn từng tàu du khách để kiểm tra. Làm như vậy khác nào thách thức chính phủ. Có thể nói, đối phương đã gần như thành công thoát khỏi cuộc truy bắt của cô rồi.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Tử Sát Điệp cũng chưa từ bỏ. Cô vẫn cho con tàu nán lại, án binh bất động. Đội tuần tra cũng không thể phát hiện con tàu này của cô. Cho nên, cô chỉ cần ở đây quan sát. Nếu đối phương rơi vào tay bộ đội biên phòng, cô sẽ tìm một khoảnh khắc để ra tay đoạt người. Chỉ cần không đối chiến trực diện với q·uân đ·ội thì sẽ không bị làm sao.
Về phần Trần Minh Quân, hiện tại hắn vô cùng cực khổ. Hắn không nghĩ rằng bộ đội biên phòng lại triển khai lục soát vào rừng. Lúc có ánh đèn từ xa thì hắn đã phát hiện ra, cũng đã biết thân phận nhóm người này là bộ đội biên phòng.
Trần Minh Quân âm thầm cười khổ. Hắn biết bản thân đã bị nghi ngờ là kẻ vượt biên rồi. Có thể do dấu chân của hắn để lại trên bãi biển. Nhưng quả thật lúc đó hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Hiện tại cũng vậy, hắn chỉ có thể không ngừng tiến sâu vào rừng, đi ngày càng cao lên hòn. Thật ra, Trần Minh Quân cũng cảm thấy chuyện này không phải hoàn toàn xấu. Ít nhất thì sự hiện diện của bộ đội biên phòng sẽ làm chùng chân người đuổi bắt hắn.
Thông qua đám người đại sứ và Chử Thế Bình. Hắn đã hiểu đại khái những kiêng kị của giới chân võ. Một trong những kiêng kị lớn nhất chính là không được đối đầu với lực lượng q·uân đ·ội quốc gia. Dường như làm như vậy sẽ có hậu quả rất lớn, nhưng vì đám người đại sứ và Chử Thế Bình cũng không biết quá nhiều nên hắn cũng chỉ biết như thế. Lý do cụ thể thì hoàn toàn mù tịt.
Chỉ cần có thể vượt qua đêm nay. Sáng hôm sau hắn sẽ tìm cách tiếp cận khu vực có người, trà trộn vào du khách là có thể rời khỏi Hòn Khoai. Suy nghĩ và kế hoạch của hắn hoàn toàn không khác gì suy nghĩ của Tử Sát Điệp.