Hắn liên tục di chuyển lên cao để né tránh lực lượng biên phòng đang tìm kiếm. Mặc dù hắn có thể tránh khỏi ánh mắt mọi người, nhưng lại không tránh được lỗ mũi của những chú chó nghiệp vụ. Chính vì thế mà hắn trốn ở đâu thì rất nhanh liền bị tìm tới. Thành ra, hắn phải liên tục di chuyển không ngừng nghỉ.
Sau cùng, hắn quyết định tìm một chỗ để bố trí trận pháp ẩn nặc. Nhưng mà trận pháp ẩn nặc đơn giản nhất cũng cần phải tốn ít nhất 30 phút mới vẽ xong các trận văn.
Chính vì vậy mà hắn điên cuồng chạy đi thật xa. Đảm bảo một khoảng cách thật lớn. Để lần tiếp theo bị tìm thấy phải là hơn 30 phút sau.
Đồng thời, còn phải tìm được một vị trí thích hợp. Tốt nhất là mặt đất bằng phẳng hoặc có chỗ bằng phẳng đủ tạo thành một vòng tròn. Hắn sẽ vẽ trận văn trực tiếp trên đất. Dù trận văn kiểu này rất dễ bị tự nhiên xóa đi, ví dụ như gặp mưa. Nhưng trong thời gian ngắn cũng có tác dụng giúp hắn có một chỗ ẩn trốn.
Ẩn nặc trận sẽ tác động lên mọi loại sinh vật sống có linh hồn. Khi tiến đến gần sẽ không tự chủ được mà đi vòng qua. Nhưng bản thân những sinh vật này sẽ hoàn toàn không có cảm giác được chuyện đó.
Sau hơn một giờ cấm đầu mà bỏ chạy l·ên đ·ỉnh hòn, hắn cũng tìm thấy một chỗ khá lý tưởng. Nơi đây có hai tảng đá lớn chụm đầu vào nhau, để lộ ra một cái khe tự nhiên có thể ở được. Xung quanh lại là bãi đất trống, rất thích hợp để vẽ trận văn.
Trần Minh Quân không có nhiều thời gian để do dự. Hắn dùng một viên đá nhỏ làm bút rồi bắt đầu cào lên đất. Mặc dù linh hồn của hắn đã mạnh hơn trước một ít. Nhưng phải hoàn thành trọn vẹn một trận pháp trong một lần vẽ cũng khiến hắn vô cùng mệt mỏi.
Khoảng 30 phút sau thì cũng hoàn thành. Cái giá phải trả chính là hắn sắp mất đi ý thức vì mệt mỏi. Đây là dấu hiệu cơ thể chủ động ép bản thân đi ngủ để khôi phục tinh thần lực.
Trần Minh Quân mạnh mẽ cắn lên đầu lưỡi. Dùng đau đớn để làm bản năng tỉnh táo lại một lúc. Sau đó, hắn xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển Tịnh Thần Thuật để khôi phục tinh thần lực mà không cần phải đi ngủ.
Hiện tại, hắn đang ở trong tình cảnh nguy hiểm. Trận pháp có hiệu quả hay không hắn còn chưa dám xác định. Cho nên hắn phải tỉnh táo để còn có thể ứng phó.
Đúng như hắn dự đoán, không tới 10 phút sau thì đã có một nhóm chiến sĩ kéo tới nơi đây. Hiệu quả này là nhờ vào 3 chú chó nghiệp vụ do các chiến sĩ dẫn theo. Hắn đi tới đâu là 3 chú chó lần theo đến đó. Gần như không thể cắt đuôi.
Trần Minh Quân chỉ có thể hồi hộp chờ đợi kết quả. Hắn vẫn tin tưởng bản thân có thể tiếp tục chạy thoát dù có bị phát hiện. Cũng không sợ bị nổ súng b·ắn h·ạ. Bởi vì 40 tấm hộ thân phù của hắn cũng không phải để trưng cho có.
Rất nhanh thì 3 chú chó nghiệp vụ đã đánh hơi đến gần, đang theo đúng phương hướng của hắn mà chạy đến. Nhưng khi sắp chạm đến chỗ có trận văn thì cả 3 chú chó đồng loạt vòng qua chỗ của hắn. Cứ như đang thi thẳng thì gặp một cái hố nên phải né qua rồi mới đi tiếp vậy.
Sau khi 3 chú chó vòng qua, đi được một lúc thì chúng nó lại vòng lại. Cứ liên tục như vậy, cả ba cứ đi lòng vòng mãi, không thể tiến vào được bên trong trận pháp. Điều đặc biệt là toàn bộ người có mặt ở đây đều không cảm giác được chuyện đó. Trong cái nhìn của các chiến sĩ, các chú chó cứ đi tới rồi lại quay đầu, sau đó lại đi tới, rồi lại quay đầu, …làm mãi như vậy.
Đến lúc này thì Trần Minh Quân mới có thể yên tâm. Chỉ cần không có ai nhắm mắt đi thẳng tới thì sẽ không thể bước vào trận pháp. Trận pháp này sẽ đánh lừa thị giác, biến một vùng thành vùng cấm bằng cách bẻ cong ánh sáng. Khiến cho người ta nhìn thấy con đường đi vòng qua mới là đường thẳng. Còn bản thân cái vùng được trận pháp bao phủ thì giống như không có tồn tại.
Trận pháp đã có hiệu quả, Trần Minh Quân cũng đã có thể an tâm. Hắn mặc kệ chuyện bên ngoài trận pháp, tiếp tục vận chuyển Tịnh Thần Thuật để khôi phục tinh thần lực.
Gần một tiếng đồng hồ sau, các chiến sĩ bộ đội biên phòng đã đưa ra kết luận. Những chú chó nghiệp vụ này đã để mất dấu của kẻ lạ. Họ cũng không tiếp tục ở lại mà báo cáo về cấp trên rồi nhanh chóng rút về.
Từ thời điểm đó, việc quản lý người rời khỏi hòn cũng được kiểm soát nghiêm ngặt. Tất cả mọi người rời đi phải được kiểm tra lại một lần nữa. Phải có đầy đủ giấy tờ chứng minh là công dân Việt Quốc thì mới có thể rời khỏi. Du khách quốc tế phải có hộ chiếu đã có dấu hải quan mới hợp cách.
Hòn Khoai cũng tạm ngừng cấp phép cho du khách đến tham quan. Đây là một khu vực tiền tiêu, ở gần biển quốc tế. Cho nên bất cứ du khách nào muốn ra tham quan cũng phải được bộ đội biên phòng cho phép. Đồng thời, các khu vực tham quan cũng rất hạn chế. Việc chụp ảnh và quay phim cũng có hạn, tránh làm lộ bí mật quân sự.
Sáng ngày hôm sau, Trần Minh Quân đã khôi phục tinh thần hoàn toàn. Chẳng những vậy, hắn cảm giác dường như tinh thần sung mãn hơn trước đó rất nhiều.
“Ta hiểu rồi, tinh thần cạn kiệt rồi được bổ sung lại, nên hiệu quả tăng trưởng lớn hơn so với tu luyện thông thường”
Trần Minh Quân tự suy ngẫm rồi cho ra kết luận như vậy.
Điều này cũng tương tự như rèn luyện thân thể. Chúng ta vận động mạnh, làm cho các cơ mỏi mệt cực độ. Khi khôi phục lại, chúng sẽ mạnh mẽ hơn trước một chút. Cứ làm đi làm lại như vậy thì cơ bắp sẽ ngày một mạnh mẽ.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nhất thời không khỏi thở dài.
Khu vực này đã bị phong tỏa, các chiến sĩ bộ đội biên phòng liên tục qua lại tìm kiếm dấu vết. Đây là chuyện hiển nhiên, làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng vậy được. Dù sao cũng là vấn đề an ninh biên giới quốc gia.
Thế nhưng, nếu vậy thì Trần Minh Quân lại gặp phải chuyện nan giải. Hắn có thể an tâm mình sẽ không bị phát hiện, nhưng cũng đồng thời không thể rời khỏi trận pháp này.
Đang là ban ngày, một khi rời khỏi phạm vi trận pháp. Một vùng tối đen do trận pháp triệt quang tạo ra sẽ vô cùng nổi bậc. Nếu ở xa quan sát thì còn có thể hiểu lầm là một đám khói đen. Nhưng rất nhiều chiến sĩ ở gần quanh đây, họ sẽ thấy rất rõ ràng có một vùng đen kịt, khó mà không gây chú ý cho được.
Không thể rời khỏi chỗ này, đồng nghĩa với việc không thể rời khỏi Hòn Khoai. Còn phải giải quyết vấn đề sinh tồn. May mắn là hắn mang theo khá nhiều ngưng khí thủy. Không lo chuyện nước uống, nhưng sẽ phải nhịn đói.
“Hy vọng là các chiến sĩ tìm kiếm vài ngày thì sẽ rút đi”
Trần Minh Quân chỉ có thể âm thầm cầu nguyện như thế. Dù sao thì hắn cũng là người tu luyện, tuy chưa đến mức tích cốc, nhưng nhịn ăn vài ngày cũng không phải vấn đề quá lớn. Ban đầu không quen sẽ cảm thấy hơi mất sức, nhưng khi quen sẽ đỡ hơn.
Chân khí cũng có thể cung cấp năng lượng cho cơ thể. Chỉ là sẽ tiêu hao chân khí rất lớn, tu vi sẽ bị thụt lùi. Cho dù có cố gắng tu luyện mỗi ngày thì lượng tiêu hao cũng vẫn lớn hơn lượng sinh ra rất nhiều. Bởi vậy mà chưa đạt trình độ tích cốc thì ai cũng phải ăn uống để nạp năng lượng cho cơ thể hoạt động, tránh tiêu hao chân khí.
Có suy nghĩ nhiều cũng không có ích lợi gì. Trần Minh Quân quyết định tĩnh tâm nghiên cứu nội dung Tịnh Thần Thuật. Thời điểm này không thích hợp để tu luyện. Chỗ hắn đang trốn cũng không hoàn toàn ngăn cách ánh sáng Mặt Trời. Nếu tu luyện sẽ làm tán loạn chân khí trong cơ thể. Tệ nhất là cả người sẽ trở nên cuồng bạo, thần trí mơ hồ.
Rất nhanh thì một ngày đã sắp trôi qua. Mặt Trời đã tiến sát chân trời hướng tây, không bao lâu nữa thì sẽ chính thức lặn xuống.
Thời điểm này Trần Minh Quân đang bị cơn đói h·ành h·ạ. Đây là phản ứng tự nhiên của thân thể. Bởi vì từ tối qua đến giờ hắn chưa ăn gì, chỉ có uống nước. Tay chân đã bắt đầu cảm thấy thoát lực. Đây chỉ là phản ứng của thân thể, thúc dục người bị đói tìm kiếm thức ăn. Nhưng chỉ cần vượt qua giai đoạn này thì cảm giác sẽ dễ chịu hơn.
Khi Mặt Trời đã lặn, các chiến sĩ cũng bắt đầu rút lui. Nhưng trước khi các chiến sĩ rời đi, Trần Minh Quân lại vô tình nghe được một tin xấu. Toàn bộ Hòn Khoai đã bị tạm thời giới nghiêm. Tất cả du khách đã bị yêu cầu rời khỏi. Tin tức này do các chiến sĩ nói chuyện với nhau, Trần Minh Quân vô tình nghe được.
Theo kế hoạch, hắn sẽ tìm cách trà trộn vào khách du lịch để rời khỏi đây. Nhưng bây giờ thì không thể rồi. Ít nhất thì trong một thời gian ngắn sẽ không có du khách nào trên Hòn Khoai.
Trần Minh Quân chỉ còn lại 2 lựa chọn. Một là đi ra gặp các chiến sĩ biên phòng. Sau khi điều tra thì hắn sẽ được thả trở về. Còn lý do thì cứ bảo là mình bị lạc. Dù sao hắn cũng có đầy đủ giấy tờ cá nhân.
Nhưng làm như vậy thì sẽ tiết lộ thân phận thật sự của hắn. Trần Minh Quân tin chắc rằng, chuyện bộ đội biên phòng tìm thấy một người đi lạc, còn là ở thời điểm toàn bộ du khách đã rời đi, sẽ không thể qua mặt được người có tâm tìm hắn. Một khi để lộ thân phận trong thế tục, những ngày tháng sau này của hắn khó mà sống yên được.
Cho nên, hắn chỉ còn một lựa chọn khác. Chính là cố thủ ở chỗ này. Chờ đợi đến khi bộ đội biên phòng cho Hòn Khoai quay lại trạng thái bình thường. Chỉ cần có du khách đến và đi, hắn sẽ có cơ hội trở lại đất liền.