Trần Minh Quân bĩnh tĩnh chờ đêm xuống. Lần này, các chiến sĩ bộ đội biên phòng không có rút về toàn bộ. Vẫn có người ở lại, dựng trại canh giữ qua đêm tại đây. Vị trí bọn họ dựng trại cũng không quá xa hắn.
Đồng thời, thông qua những lời trò chuyện của chiến sĩ, Trần Minh Quân cũng biết thêm một việc. Trại qua đêm như thế này cũng không phải là cái duy nhất.
Lãnh đạo của Hòn Khoai đã được chi viện thêm quân số. Quyết tâm tìm cho bằng được người xâm nhập. Đây là vấn đề an ninh quốc gia, rất được xem trọng.
Thông tin này làm Trần Minh Quân vừa an tâm vừa lo lắng. Hắn an tâm vì dưới tình huống q·uân đ·ội dày đặc thế này thì người phụ nữ kia sẽ ít có khả năng đi tìm hắn. Nhưng cũng chính vì q·uân đ·ội dày đặc mà hắn muốn di chuyển lại càng thêm khó khăn.
Đêm đã về khuya, bầu trời trong vắt, các vì sao tranh nhau tỏa sáng. Đây chính là một điều kiện tu luyện vô cùng tốt. Nhưng Trần Minh Quân lên phải bỏ qua, bởi vì hắn cần thực hiện một kế hoạch khác.
Hắn im lặng, kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội. Trong điều kiện quá yên tĩnh thế này thì không tốt cho di chuyển. Rất dễ tạo ra tiếng động và gây chú ý.
Không làm cho hắn thất vọng. Rất nhanh, đã có tiếng những con thú nhỏ săn đêm di chuyển. Trần Minh Quân tận dụng thời cơ đó để rời đi. Hắn rất cẩn thận bước đi, từng bước di chuyển vô cùng chậm. Nhưng cũng khó tránh khỏi việc đạp chân lên cành lá khô, phát ra tiếng động.
Một anh chiến sĩ nghe tiếng động thì nhìn qua bên này. Nhưng thu vào mắt chỉ là một vùng tối đen như mực. Anh ta lấy đèn pin soi sáng chỗ đó để xem. Nhưng ánh sáng đèn pin cũng không giúp anh ta nhìn thấy gì cả. Ánh sáng càng đi xa thì càng yếu, ở phía xa xa vẫn là một màu tối đen. Sau khi cố gắng mở to mắt ra nhìn một lúc thì anh ta cũng bỏ qua.
Nhận thấy anh chiến sĩ đã không còn quan sát bên này. Trần Minh Quân lại tiếp tục di chuyển. Khi đã rời khỏi trại lính một khoảng đủ an toàn thì hắn mới tăng tốc lên.
Trong quá trình này, hắn rất cẩn thận quan sát. Khi nhìn thấy ánh đèn trại lính, hắn sẽ né tránh từ rất xa. Trần Minh Quân muốn tìm một vị trí thật hẻo lánh, nhưng phải có nguồn nước và thức ăn.
Trong quá trình di chuyển. Cứ nhìn thấy con gì ăn được là hắn sẽ bắt con đó. Tất cả quăng hết vào hộp trữ vật. Đề phòng một thời gian dài không đi ra được. Nước suối cũng được hắn thu đầy cái tủ lạnh bên trong.
Trần Minh Quân cứ liên tục di chuyển và tìm kiếm. Bản thân hắn cũng không biết mình đã đi được bao xa.
Đến gần 3 giờ sáng, cả người hắn mệt mỏi rã rời. Hắn dừng lại bên một vách đá có cây lá um tùm để ngồi nghỉ ngơi. Hắn nhìn sơ qua chỗ này, thấy cũng là một nơi tốt, có thể ở lại. Điểm không tốt chính là có 3 bên đều là vách đá. Nếu bị chặn đường thì chính là c·hết chắc.
Trần Minh Quân ngã người ra sau, dựa lưng lên vách đá. Dù thể lực của hắn rất tốt, nhưng di chuyển trong điều kiện thế này liên tục cũng làm hắn vô cùng mệt mỏi.
Cuối cùng, hắn quyết định tạm thời ở đây cho tới đêm hôm sau. Trời cũng đã gần sáng, nếu trời sáng mà không có chỗ nghỉ chân thì rất gay go.
Nghĩ là làm liền, Trần Minh Quân lấy ra một tấm thẻ bài có khắc vô cấu thiên văn. Thông qua ánh sáng từ thẻ bài để vẽ trận pháp. Nhưng đầu tiên cần phải tìm được một viên đá có đầu nhọn để dùng như bút vẽ.
Trần Minh Quân đưa thẻ bài xuống chân tìm kiếm, nhưng toàn là đá tròn. Hắn lại tìm trên vách đá, xem có viên đá nhọn nào hay không.
Lúc ban đầu hắn cũng không có để ý. Nhưng tìm tới tìm lui một hồi thì hắn bỗng phát hiện ra một thứ. Sau đó, hắn cẩn thận quan sát thật kỹ lại. Không tới 30 giây sau, Trần Minh Quân trừng mắt lên mà nhìn. Trên vách đá sau lưng hắn vậy mà lại có trận văn.
Trận văn thì hắn cũng có gặp bên ngoài nhiều lần rồi. Nhưng trận văn được vẽ trên vách đá là trận văn cấp 2. Như vậy thì câu chuyện sẽ hoàn toàn khác. Bởi vì, để vẽ được trận văn cấp 2, cần có tu vi ít nhất là trung cấp linh sĩ.
“Xem ra, chân võ cũng chỉ là mặt nổi của thế giới thần bí. Chắc chắn vẫn còn một tảng băng chìm to lớn hơn. Có thể cũng không khác nhiều so với vũ trụ ngoài kia”
Trần Minh Quân tự lẩm bẩm, đồng thời hắn lại càng cảm thấy bản thân phải nỗ lực nhiều hơn. Càng biết nhiều thì sẽ càng cảm thấy sợ, nhất là khi bạn biết được có những tồn tại chỉ cần muốn bạn c·hết thì bạn chắc chắn phải c·hết. Cảm giác đó thực sự rất là khó chịu.
Lắc đầu xua tan tạp niệm, Trần Minh Quân cẩn thận đánh giá trận văn trên vách đá. Không tốn quá nhiều thời gian thì hắn đã xác định được tác dụng của chúng. Đây là không gian thiên văn, nhưng là loại sử dụng để tạo ra một cánh cửa xuyên qua một vật cản có độ dày không quá lớn.
Lấy ví dụ, bạn có một bức tường dày khoảng 40cm. Chỉ cần ở trên bức tường đó khắc loại trận văn này kết nối với nhau thành một vòng. Vòng này có thể hình tròn, hình chữ nhật, hình vuông, … hình gì cũng được, miễn là nó tạo thành một vòng.
Khi đó, phần diện tích bức tường ở bên trong cái vòng sẽ bị hư hóa. Mặc dù mắt vẫn nhìn thấy, nhưng lại như không có tồn tại. Bất cứ vật gì hay thứ gì đều có thể đi xuyên qua. Nhưng khoảng cách xuyên qua có giới hạn về độ dày, chỉ khoảng 50cm đảo lại.
Nói một cách khác, phía sau vách đá này có thể là một nơi ở. Đã được một tu sĩ nào đó khai phá, rồi dùng vách đá này như một cánh cửa vào ra.
Nhìn rêu xanh và cây lá xung quanh, có thể thấy chỗ này đã rất nhiều năm không có ai lui tới. Hơn nữa, trận văn trên đó vẽ kết nối với nhau tạo thành một hình cánh cửa chữ nhật, nhưng bị khuyết ở một điểm trên cùng.
Trần Minh Quân cẩn thận tìm kiếm xung quanh thì liền thấy một viên đá. Xét về hình dáng và kích thước thì vừa khít với chỗ thiếu hụt. Nhìn lại một bề mặt của viên đá thì liền thấy một đoạn trận văn trên đó.
Trần Minh Quân nhặt viên đá lên, cẩn thận đặt lên chỗ thiếu hụt trên vách đá. Trận văn liền trở nên gắn kết và thông suốt.
Cũng không có dị tượng kinh thế gì xảy ra. Chắc đã làm đọc giả thất vọng rồi hé. Nhưng đây là chuyện bình thường. Trận văn thông suốt tạo thành trận pháp cũng không có sinh ra dị tượng gì cả. Cứ im lặng mà hình thành thôi. Chỉ có vô cấu thiên văn thì mới xảy ra dị tượng ánh sáng khi hình thành.
Trần Minh Quân đưa tay đẩy vào phần hư hóa đã hình thành. Hắn không hề cảm thấy bàn tay chạm vào vách đá, cứ như chỗ đó chẳng có gì cả. Mặc dù mắt vẫn nhìn thấy vách đá, còn bàn tay của hắn thì đã xuyên vào trong. Nhìn rất là kỳ quái.
Hắn cẩn thận đưa chân vào dò đường. Ai mà chắc chắn cho được, biết đâu phía bên kia lại là một vực thẳm hoặc là hố sâu gì thì sao. Kết quả, không có vực thẳm hay hố sâu gì. Bàn chân của hắn rất vững vàng đứng được ở nơi đó. Cảm thấy không có vấn đề gì, Trần Minh Quân liều mình bước qua vách đá.
Hắn đồng thời cũng làm thủ thế đề phòng, sợ ở bên trong này có tồn tại gì đó nguy hiểm.
Nhưng! Cảnh tượng hiện ra trước mắt không khỏi làm hắn ngây người đứng c·hết chân tại chỗ.
Trước mặt hắn là một cái thung lũng nhỏ. Bốn bên là vách núi dựng đứng, dù không cao nhưng vẫn có thể ngăn cách với bên ngoài.
Thung lũng này có hình tròn, nhìn như miệng núi lửa. Có đường kính đâu đó khoảng 500 đến 600 mét. Đối với một người ở mà nói thì vô cùng rộng lớn và thoải mái.
Toàn bộ thung lũng đều được thắp sáng. Đó là thứ ánh sáng dịu nhẹ phát ra từ hàng ngàn viên tinh thần quang thạch. Cũng chính là dạ minh châu theo cách gọi của Trái Đất. Chúng được gắn cố định lên vách đá dựng đứng của thung lũng. Tạo ra kỳ cảnh đẹp khó tả.
Trong thung lũng này trồng rất nhiều loại cây ăn trái. Còn có một cái hồ đầy các loại cá tôm đang tranh nhau đóp bóng. Nhưng bởi vì đã quá nhiều năm không có ai chăm sóc, chúng mọc um tùm chẳng khác nào một khu rừng.
Hơn nữa, thông qua ánh sáng mờ nhạt của tinh thần quang thạch. Trần Minh Quân có thể nhìn thấy từ trên vách đá là chi chít trận văn. Tạo thành nhiều vòng trận pháp chồng lên nhau. Dù không thể quan sát rõ, nhưng hắn có thể nhìn thấy tụ năng trận cấp 2, ổn định trận cấp 2, phản cuồng năng cấp 2, ẩn nặc trận cấp 2, …
Tu vi hắn còn thấp, chưa thể cảm ứng được nồng độ của năng lượng thiên địa. Nhưng hắn tin chắc, chỗ này chắc chắn là một tuyệt thế bảo địa tu hành. Dùng từ động thiên phúc địa để nói cũng không quá đáng.
Quanh năm suốt tháng, năng lượng thiên địa ôn hòa sẽ được tụ năng trận kéo về. Sau đó, số năng lượng này lại cố định bên trong không gian thung lũng. Vào ban ngày thì có phản cuồng năng trận hỗ trợ chặn lại phần lớn sự xâm nhập của năng lượng cuồng bạo từ Mặt Trời.
Tích lũy dài lâu trong một thời gian dài. Có thể tưởng tượng, hiện tại chỗ này đã tốt cho tu luyện ra sao. Có thể chính bản thân chủ nhân của động thiên này cũng sẽ không nghĩ có một ngày chỗ này biến thành động thiên phúc địa. Bởi vì thời điểm tạo ra, thì sẽ không được như bây giờ.