Thuận Thiên

Chương 80: Động thiên trong động thiên



Chương 80: Động thiên trong động thiên

Hắn hơi trầm ngâm một chút thì liền bừng tỉnh đại ngộ. Hắn vỗ tay vào nhau rồi tự nói

“Phải rồi, chủ nhân của nơi này am hiểu về trận pháp khá tốt. Chắc chắn là bên trong động thiên này còn tồn tại một chỗ bị trận pháp che mắt”

Suy nghĩ này làm cho Trần Minh Quân nhất thời cảm thấy hưng phấn. Hắn hy vọng có thể tìm thấy vài thứ hữu ích cho tu luyện. Thế nhưng, trước tiên cần phải tìm được chỗ đó mới được.

Hắn bắt đầu lập ra kế hoạch tìm kiếm. Nói là kế hoạch, thực ra chính là vạch định ra các hướng đi. Dùng cách nhắm mắt bước đi để có thể tìm ra trận pháp. Bởi vì trận pháp sẽ đánh lừa ánh mắt, chỉ cần không nhìn thì sẽ không b·ị đ·ánh lừa.

Hắn tưởng tượng như có nhiều đường cắt xuyên qua động thiên. Mỗi đường cắt cách nhau khoảng 3 mét. Việc của hắn là men theo đường cắt này và từ từ đi bộ thẳng qua vách bên kia. Dĩ nhiên là nhắm mắt bước đi vài bước rồi kiểm tra một lần.

Toàn bộ động thiên là một thung lũng có hình dáng gần như là hình tròn. Đường kính từ 500 đến 600 mét. Muốn đi theo kiểu từng bước để tra xét toàn bộ thì cũng cần thời gian không ít.

Trần Minh Quân cũng không giành toàn bộ thời gian cho việc tìm kiếm. Mỗi ngày, hắn chỉ thực hiện dò tìm theo một đường cắt. Thời gian còn lại vẫn là dùng cho việc tu luyện chân khí và tịnh thần thuật.

Thoáng cái lại 5 ngày nữa trôi qua

Lúc này, Trần Minh Quân đang mò mẫm theo một đường cắt ở gần giữa trung lũng. Bởi vì là đường cắt ở giữa, cho nên độ dài của đường cắt sẽ lớn hơn những đường cắt bên trong.

Hắn cứ nhắm mắt bước đúng 4 bước là dừng lại, mở mắt ra quan sát, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt rồi bước tới. Cách làm này cũng hàm chứa tỷ lệ thất bại nhất định. Các trận pháp gây ảo giác sẽ có tác dụng ở khoảng cách tầm 3 bước chân. Ví dụ như hắn dừng lại ngay tại vị trí trận pháp có tác dụng, rất dễ dàng dẫn đến bước tiếp theo sẽ không tự chủ được mà lệch hướng.

Tuy nhiên, khi gặp trường hợp này. Nếu ban đầu đã có tiêu điểm cố định từ xa thì sẽ rất nhanh phát hiện ra bản thân đã đi lệch hướng. Từ đó cũng có thể xác định được vị trí đại khái của trận pháp.

Bình thường, hắn sẽ bắt đầu tìm kiếm theo đường cắt lúc sáng sớm. Hôm nay cũng như vậy, nhưng bởi vì khoảng cách xa hơn, nên thời gian cũng tốn nhiều hơn.



Đến gần 12 giờ trưa, Trần Minh Quân cũng chỉ hoàn thành gần nửa đoạn đường.

Ba bước chân đã hạ xuống, hắn mở mắt ra như thường lệ. Trong lòng vô cùng bình tĩnh, cũng không có bao nhiêu chờ mong. Thế nhưng, đập vào mắt hắn lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Ở trước mặt hắn là một cái vòng tròn bằng đá tảng tạo thành. Mỗi viên đá cũng không quá lớn, đường kính khoảng 40 đến 50 cm mỗi viên. Chúng được xếp liền kề nhau, tạo thành một vòng tròn. Bên trong vòng tròn đá có một căn nhà gỗ vô cùng đơn sơ. Nếu không muốn nói là chẳng khác nào một cái nhà chòi của bọn trẻ con làm ra. Xung quanh dựng lên một thanh gỗ rồi kết thành một cái mái che, chỉ có như vậy.

Tuy nhiên, căn nhà gỗ này cũng không còn nguyên vẹn. Thời gian đã làm nó đổ vỡ, các thanh gỗ cũng đã bị mục nát, nằm xiêu vẹo trên đất.

Phía trước căn nhà gỗ này có một tảng đá nhìn như một cái bồ đoàn. Rõ ràng là chỗ tu luyện của chủ nhân nơi này. Nhưng bởi vì nhiều năm không sử dụng, rêu xanh đã bám đầy lên nó.

Trần Minh Quân đi vào căn nhà gỗ. Hắn chỉ có thể nhìn thấy một mớ ngổn ngang. Cỏ và cây xanh cũng đã xâm lấn vào trong này.

Trên mặt đất có thể tìm thấy một vài dụng cụ sinh hoạt cá nhân. Dù đều đã vỡ nát nhưng vẫn còn có thể nhận ra chúng là gì. Một vài cái nồi bằng đất nung, ly thủy tinh, bếp củi, ấm nấu nước bằng nhôm, … Những thứ này khá là xưa, nhưng cũng không đến mức cổ.

Tìm kiếm một vòng thì Trần Minh Quân nhìn thấy một thứ trông giống như điện thoại di động. Hắn nhặt lên, xóa bỏ rong rêu trên đó thì đúng là một chiếc điện thoại di động. Đây là điện thoại Nakio cục gạch, một loại điện thoại bắt đầu phổ biến về Việt Quốc vào những năm 2000.

Trần Minh Quân cầm điện thoại Nakio trên tay rồi tự nói

“Dựa theo sự hiện diện của thứ này. Có thể suy đoán rõ một vấn đề. Chủ nhân của nơi này biến mất cũng không quá lâu. Ngắn nhất là vài ba năm, dài nhất cũng không quá 20 năm”

Hắn lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, dựa theo độ xâm lấn của thực vật. Ngắn nhất trong suy đoán lại tăng thêm vài năm, nhưng chỉ đâu đó khoảng 5 năm.



“Nếu đối phương đ·ã c·hết thì không có gì để nói. Nhưng mà, nếu đối phương còn sống. Đột ngột trở lại đây ngay lúc này, chuyện gì sẽ xảy ra với mình đây?”

Trần Minh Quân càng suy nghĩ thì càng cảm thấy lo lắng. Hắn rất là không ưa thích cảm giác không kiểm soát được tình hình. Càng không thích cảm giác trông chờ vào may mắn.

Nó khiến cho bản thân cảm thấy rất là bất lực, không thể làm được gì. Chỉ có thể chờ đợi vận may mỉm cười với mình.

Xoắn xuýt một hồi lâu thì Trần Minh Quân cũng chỉ có thể thở dài

“Hiện tại, mình có con đường nào để đi nữa đâu. Giữa nguy hiểm ở bên ngoài và ở trong này. Rõ ràng ở trong vẫn an toàn hơn. Dù đối phương có còn sống và tìm về, cũng sẽ bị chặn lại ngay cửa đá. Còn chuyện lúc mình muốn rời đi thì cứ tới đó rồi tính”

Nếu lo lắng không giải quyết được gì. Nếu chuyện đã không còn cách nào khác để làm. Ta cứ mặc kệ nó là được. Tốt nhất là tập trung vào việc trước mắt, cố gắng tu luyện tăng cao tu vi. Chỉ có thực lực cao thì mới có thể tự chủ được nhiều vấn đề.

Trần Minh Quân cố gắng tìm kiếm xung quanh, muốn tìm ra thứ gì đó có ích cho tu luyện. Nhưng thu được chỉ toàn là những vật dụng linh tinh, chẳng có chút giá trị gì cả.

Nhưng có một chuyện khác thường, hắn cảm giác lúc bản thân ở trong đây thì dễ chịu hơn ở bên ngoài rất nhiều.

Sau đó, hắn cào đi một lớp rong rêu trên mặt đất. Liền phát hiện dưới nền đất tương tự xi măng có khắc rất nhiều vòng trận văn. Tới đây thì hắn đã hiểu tại sao trong này thoải mái hơn bên ngoài. Bởi vì nồng độ năng lượng thiên địa và năng lượng tinh thần cao hơn bên ngoài rất nhiều. Đây có thể được xem là động thiên bên trong động thiên.

Trần Minh Quân không khỏi cảm khái mà tự nói

“Chủ nhân của nơi này đúng là tận dụng trận pháp triệt để. Lấy toàn bộ thung lũng làm nhà chứa, sau đó lại lấy một chỗ nhỏ làm bình chứa. Làm tăng nồng độ năng lượng lên ở chỗ ngồi tu luyện”

Hắn nói lời này mà không nghĩ lại bản thân. Từ lúc có Dương Trí Thần ở bên cạnh, hắn còn ghiền sử dụng thiên văn hơn bất kỳ ai. Gần như trong lĩnh vực gì cũng dùng vô cấu thiên văn hỗ trợ.

Nhìn theo các vòng tròn trận văn, Trần Minh Quân phát hiện trung tâm của chúng là một hòn đá phủ một lớp rong rêu dày kịch.



Lúc bước vào đây hắn cũng có chú ý tảng đá này. Nhưng cảm thấy nó không có gì đặc biệt nên không có kiểm tra. Nhưng hiện tại thì hắn lại cảm thấy có điều khả nghi.

Trung tâm trận pháp sẽ là nơi hiệu quả của trận pháp mạnh nhất. Đáng lý ra nơi đó phải đặt bồ đoàn tu luyện, sao lại đặt một tảng đá.

Tảng đá này cũng không to lắm, có bề ngoài gần giống hình oval. Bởi vì bị phủ một lớp rong rêu rất dày, không thể nhìn rõ màu sắc bên trong.

Trần Minh Quân tiến đến gần, cẩn thận mài đi số rong rêu bám trên tảng đá. Sau một lúc thì hắn cũng hơi kinh ngạc. Tảng đá này vậy mà lại có màu xanh ngọc bích, lại khá là trong suốt. Quan trọng là, hắn cảm giác như nó đang hơi phát ra một chút ánh sáng.

Hắn liền tập trung làm sạch tảng đá, rất may mắn là bên cạnh có con suối. Cũng có dụng cụ lấy nước trong căn nhà nát.

Sau hơn 20 phút công phu, Trần Minh Quân ánh mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn tảng đá. Thứ ánh mắt này chẳng khác nào một tên sắc lang đang nhìn một cô gái xinh đẹp.

Còn không gian xung quanh lúc này đang bị một thứ ánh sáng xanh ngọc bích lan tỏa. Thứ ánh sáng này ép ánh sáng của mấy ngàn viên dạ minh châu phải lùi bước.

Tảng đá đã được hắn làm sạch, toàn thân trong suốt, tỏa sáng lấp lánh. Nhưng Trần Minh Quân không phải vì vẻ đẹp của tảng đá mà mê mẫn, hắn đang nhìn vào thứ bên trong tảng đá. Một lượng lớn chất lỏng óng ánh màu xanh đang lưu chuyển.

Trần Minh Quân khó khống chế được tâm tình của mình, giọng hắn rung rung tự nói

“Nguyên Thủy Dịch cao cấp, vậy mà lại là nguyên thủy dịch cao cấp. Hơn nữa, số lượng lại nhiều như vậy”

Hắn ngửa mặt lên trời cười to ha hả liên hồi.

Sau khi xã bớt tâm tình kích động, hắn siết chặt bàn tay tự nhủ

“Có thứ này, mình lại có thể rút ngắn thời gian tu luyện. Không quá nửa tháng chắc chắn sẽ lấp đầy chân khí trong toàn bộ bát mạch. Thậm chí, cũng sẽ không sử dụng hết 10% số nguyên thủy dịch cao cấp này”