Thuận Thiên

Chương 81: Nhật ký



Chương 81: Nhật ký

Trần Minh Quân cũng không vội vàng. Hắn ổn định tâm tình kích động. Sau đó, lại giành thêm vài tiếng đồng hồ để làm sạch toàn bộ khu vực xung quanh.

Hắn nhổ bỏ cây cỏ dại xung quanh. Những thứ còn dùng được thì đem đi rửa sạch. Cái gì đã mục nát thì cứ đem đi bỏ.

Kế tiếp, hắn tận dụng lại khung gỗ có sẵn mà dựng lại ngôi nhà. Nói đi cũng nói lại, những thanh gỗ này không biết là thứ gỗ gì. Một thời gian dài chịu mưa nắng cũng chẳng bị mục nát. Mà cũng không đúng, ở chỗ này thì sức nóng của Mặt Trời không có lớn, chỉ vừa đủ. Chủ yếu là phải chịu mưa mà thôi.

Bởi vì cũng chẳng có vật liệu gì khác, cái gì còn thiếu thì hắn vào khu vực nhiều cây xanh để lấy. Nhất là còn có cả một khu vực toàn là tre trúc. Thanh chủy thủ của hắn rất là cứng rắn và sắc bén, nhưng lại có khuyết điểm là quá nhẹ. Rất khó sử dụng để chặt vật liệu. Vì vậy mà hắn tốn rất nhiều thời gian để chặt tre trúc ra thành những đoạn vừa ý.

Phần mái che thì hắn dùng lá cỏ dài, bện dày lại để lót. Có thể sử dụng được trong một thời gian không ngắn. Cũng đủ để che mưa che nắng.

Loay hoay cho đến gần trưa ngày hôm sau thì hắn mới hoàn thành. Thế là từ đây hắn đã có chỗ ở ngon lành hơn, cũng là chỗ tu luyện tốt hơn rất nhiều so với chỗ cũ.

Hiện tại, tinh thần lực của hắn có tiến bộ rất nhiều. Không cần ngủ liên tục mấy đêm cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Nhưng hắn cũng không quá xem thường vấn đề này, tiêu hao tinh thần lực rồi khôi phục lại sẽ có hiệu quả nâng cao. Nhưng để tiêu hao quá mức thời gian dài sẽ dẫn tới tổn thương linh hồn.

Chính vì vậy mà Trần Minh Quân lại dùng toàn bộ buổi chiều để vận chuyển tịnh thần thuật. Nhầm khôi phục tinh thần lực đã bị tiêu hao gần hết.

Khi trời đã gần tối hắn mới bắt đầu tắm rửa và chuẩn bị làm một bữa ăn. Hôm nay hắn khá là vui vẻ, cho nên muốn thưởng thức cuộc sống nhiều hơn một chút.

Sau một hồi đi vòng quanh thì hắn cũng hái được rất nhiều loại rau ăn được. Lại sử dụng chiến pháp cơ bản để đi bắt cá, thu hoạch cũng rất khả quan. Hắn định nướng cá và ăn cùng rau xanh.



Chuẩn bị đâu vào đó xong thì hắn mới nhớ lại một chuyện quan trọng

“Lửa ở đâu ra mà nướng?”

Cây chủy thủ của hắn có thể phát ra nhiệt lượng khủng kh·iếp. Nhưng nó chỉ phát ra trong tích tắc lúc cắm vào huyết nhục. Hắn không muốn tiếp tục ăn theo cách đó, hắn muốn thưởng thức lại cuộc sống tự nhiên.

Không thể làm gì khác hơn, hắn phải tạo lửa bằng phương pháp nguyên thủy nhất. Nếu đã quyết tâm làm gì thì hắn rất cứng đầu, sẽ làm cho được. Để tạm nguyên liệu sang một bên, hắn lại cầm chủy thủ đi vào khu vực rừng cây.

Một lát công phu thì hắn đã trở lại. Trên tay cầm theo một đoạn gỗ to, một thanh gỗ nhỏ như một chiếc đũa to cùng với một sợi dây được xé ra từ trên thân của một cây đặc biệt.

Trần Minh Quân lấy một nhánh tre nhỏ ra, buộc dây vào hai đầu nhánh tre. Rồi lấy thanh gỗ nhỏ quấn hai vòng qua dây đã buộc trên thanh tre. Đoạn gỗ to cũng được đục một cái lỗ nhỏ.

Cứ như thế, Trần Minh Quân ngồi kéo thanh tre di chuyển tới và lui. Động lực truyền qua sợi dây tạo thành lực làm cho thanh gỗ thẳng tự xoay tròn tốc độ cao và ma sát mạnh vào cái lỗ của đoạn gỗ to.

Cũng không có mất nhiều thời gian lắm thì đã thấy có khói bốc lên. Trần Minh Quân vui mừng gia tăng tốc độ, mục đích là tạo ra nhiều bụi than cháy hơn.

Khi đã cảm thấy đủ bụi than cháy, hắn đổ chúng lên một nhúm bùi nhùi đã chuẩn bị sẵn, rồi ra sức thổi. Chỉ cần vài hơi thì lửa đã bùng lên. Hắn vội vàng đưa nhúm bùi nhùi đang cháy vào bếp củi đã chuẩn bị.

Mặc dù không có gia vị để nêm nếm. Nhưng mà thay đổi cách ăn uống một chút cũng khiến hắn cảm thấy khá hơn rất nhiều. Tâm tình đạt được một loại thăng hoa khó hiểu. Có lẽ đó là cảm giác thỏa mãn khi làm được điều mình muốn.

Sau khi đã ăn uống no nê. Trần Minh Quân bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu cách sử dụng nguyên thủy dịch cao cấp sao cho hiệu quả nhất.



Một tảng đá to thế này, ít nhất cũng phải có gần 20 lít nguyên thủy dịch. Có lẽ chỉ cần dùng hết 2 hoặc 3 lít là đủ tạo ra lượng chân khí có thể lấp đầy bát mạch rồi.

Nhưng mà nguyên thủy dịch rất dễ bốc hơi tan biến. Nó cũng như xăng vậy, thậm chí còn dễ bốc hơi hơn xăng cả trăm lần. Cho nên cần phải có giải pháp sử dụng hợp lý, nếu không thì sẽ lãng phí rất nhiều.

Hơn nữa, hắn còn muốn giữ lại cho gia đình mình dùng để nhập môn. Như vậy tỷ lệ nhập môn của mọi người sẽ gần như là 100%.

Suy đi tính lại, hắn quyết định làm một cái ống hút bằng tre. Dĩ nhiên là cành tre nhỏ thôi, chứ không phải dùng thân tre để làm. Đồng thời, cái ống hút này có thể lấp kín lại được.

Hắn tìm thấy một nhánh tre có kích thước khá là hoàn hảo để làm ống hút. Thân nhánh tre to bằng ngón tay cái, thẳng tắp và có độ dài một đốt hơn 30 cm.

Tảng đá ngọc thạch này cao khoảng 50cm, đường kính bề ngang vào khoảng 30cm. Hắn cần tạo một cái ống hút dài khoảng 60cm. Mục đích là có thể cấm từ đỉnh tảng đá sâu xuống tới đáy của nó, đồng thời phải dư ra đủ nhiều để hút và đậy kín. Như vậy, hắn chỉ cần dùng 2 đốt của nhánh tre là đủ.

Hắn cẩn thận cắt ra 2 đốt nhánh tre đẹp nhất. Một đầu thì cắt bỏ phần mắt, đầu còn lại thì giữ nguyên phần mắt. Đầu giữ phần mắt lại được cắt ra một đoạn ngắn, kiểu như làm cái ống thụt vậy. Cái này sẽ là cái nắp đậy của ống hút.

Để có thể đậy lại được, hắn lại gọt tròn một đoạn gỗ nhỏ. Sao cho đoạn gỗ nhỏ này lấp đầy được lỗ của nhánh tre. Hắn gắn chặt phần gỗ này lên phần nắp, cho dư ra một đoạn khoảng 10cm. Khi nào muốn đậy lại thì chỉ việc cắm cái đoạn này vào ống hút là xong.

Tiếp theo mới là việc khó, hắn phải tìm một đoạn tre già đủ cứng. Rồi cắt nhỏ đoạn tre già lại, sao cho có thể thọt vào lỗ của nhánh tre. Rồi từ từ dùng đá đập cho thủng mắt tre ở giữa, nối liền 2 đoạn đốt tre.



Làm xong ống hút thì hắn lại chơi trò mài đá. Cẩn thận dùng thanh chủy thủ mài một lỗ nhỏ trên đầu tảng đá. Hắn không thể làm quá mạnh, cũng không thể quá nhẹ. Quá mạnh thì sợ mài ra một cái lỗ quá to. Nhưng mà nếu động tác quá nhẹ thì sẽ tốn nhiều thời gian.

Thế là, thanh niên Trần Minh Quân lại dùng cả một đêm ngồi mài đá. Đến khi trời sáng thì mới mài ra được một cái lỗ nhỏ vừa bằng ống hút. Khi hắn thụt được ống hút vào trong tảng đá một cách vừa khít, không có khe hở gì, hắn mới đặt mông ngồi xuống, thả lỏng tâm tình. Hắn rất sợ sẽ lỡ tay làm vở tảng đá, mất hết nguyên thủy dịch.

Để cho an toàn, hắn thu nguyên tảng đá vào không gian hư vô. Kế tiếp thì vận chuyển tịnh thần thuật để hồi phục.

Chớp mắt một cái thì hắn đã tới giữa trưa.

Trần Minh Quân đình chỉ vận chuyển tịnh thần thuật. Hắn định sẽ ăn chút gì đó rồi lập tức tiến hành tu luyện chân khí. Nhưng khi hắn đưa ánh mắt nhìn vào chỗ vốn là nơi đặt tảng đá thì bước chân dừng lại.

Tại nơi đó, hắn nhìn thấy một vật giống như là một cái hộp đá. Hắn ngồi xuống đào lên, quả nhiên là một cái hộp đá khá to. Sau khi quan sát cẩn thận xung quanh, hắn liền cẩn thận mở hộp đá ra.

Bên trong chất đóng rất nhiều vật giống như là sách và trúc giảng. Hắn tiện tay cầm lên một quyển trúc giảng, định mở ra để xem. Có lẽ thời gian đã quá lâu, động tác của hắn hơi mạnh nên sợi dây kết nối những thẻ trúc bị đứt. Suýt chút nữa thì đã làm hỏng một quyền trúc giảng rồi.

Hắn cẩn thận đặt quyển trúc giảng lên một bề mặt bằng phẳng, rồi từ từ mở ra. Trên từng thẻ trúc đều được khắc đầy những ký tự kỳ lạ, có lẽ là một loại chữ cổ. Hắn không cách nào đọc hiểu được.

Trần Minh Quân nhìn vào trong hộp đá lớn, ngoài những quyển trúc giảng ra, còn có thể thấy nhiều loại hình ghi chép khác. Làm người ta có cảm giác như là phương tiện ghi chép đang tiến bộ dần theo thời đại. Cuối cùng là xuất hiện một quyển tập ghi chép bằng giấy hiện đại.

Trần Minh Quân cầm một quyển trong đó lên. Đó là một quyển tập dùng một loại giấy khá đặc biệt, cứng và dày vô cùng. Trần Minh Quân thử xé một góc nhỏ của một trang giấy, phát hiện ra nó rất là dẻo dai, phải dùng sức rất mạnh mới kéo ra được. Chất liệu của quyển tập ghi chép này đúng là siêu bền.

Lật trang đầu tiên ra xem, trên đó lại được viết bằng Tiếng Việt hiện đại. Hơn nữa, thời gian cũng không có quá lâu.

[Hôm nay ta lại ra bên ngoài, xã hội bên ngoài quá loạn lạc. Nhưng cũng có nhiều thứ khá mới mẻ. Quyển tập ghi chép này cũng là thứ mới xuất hiện, được ta trao đổi với một tên tự gọi mình là chân võ sư]

Đó là dòng chữ đầu tiên, được ghi bằng chữ Việt. Mặc dù có một số từ ngữ không đúng chính tả hiện đại. Nhưng đúng là chữ Việt không hề sai. Dựa trên nội dung này thì Trần Minh Quân suy đoán, một cái hộp đá to này đều là nhật ký của người kia.

[Trong lúc q·uân đ·ội Quốc Đảo xâm chiếm thế tục. Mấy tên ninja cũng muốn chen chân vào giới tu luyện ở đây. Ta đã tự tay tiêu diệt không ít, nhưng cũng làm quen được vài người bạn tốt. Không phải ninja nào sang đây đều với ý định xấu]