Thuận Thiên

Chương 84: Phàm tâm



Chương 84: Phàm tâm

Hiện tại, Trần Minh Quân đã hoàn thành chỉ tiêu lúc ban đầu. Khai mở thành công đại huyệt đầu tiên. Mặc dù còn rất nhiều việc để làm, hầu hết đều là những việc liên quan tới tăng cường khả năng chiến đấu. Nhưng hắn vẫn muốn thử thăm dò bên ngoài một chút.

Kể từ khi hắn rời khỏi nhà, thời gian đã qua hơn một tháng rồi. Dù đã có nói trước với gia đình, nhưng không liên lạc về nhà một thời gian quá dài, hắn sợ ba mẹ sẽ lo lắng không yên.

Nhưng! Muốn ra ngoài tìm hiểu thì phải chờ đêm xuống. Chỉ có ban đêm thì hắn mới có thể tùy cơ lẩn trốn được. Tác dụng của triệt quang trận chỉ thể hiện mạnh mẽ nhất khi trời tối mà thôi. Còn ban ngày, nó lại trở thành một điểm nổi bật.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc này đã hơn 20 giờ đêm. Đó là một đêm âm u, nhiều mây, hoàn cảnh vô cùng an toàn cho hắn.

Trần Minh Quân trở lại chỗ cửa ra vào. Hắn không vội vàng đi ra ngay mà cẩn thận đứng ở đó cảm nhận. Linh hồn của hắn hiện tại đã mạnh hơn thời điểm mới vào động thiên này rất nhiều. Hắn muốn tập trung cảm nhận linh cảm của bản thân. Chỉ cần có một chút cảm giác bất an, hắn sẽ từ bỏ việc ra ngoài ngay lập tức.

Hắn cứ đứng sát vách đá, nhắm mắt cảm nhận. Qua hơn 5 phút thì mở mắt ra, rồi xoay người đi nhặt cái viên đá chìa khóa lên.

Lần này, động tác của hắn rất là chậm. Bàn tay cầm viên đá từ từ đưa tới gần chỗ cái lỗ trên vách đá. Từng giây trôi qua đều được hắn cảm nhận sâu sắc, có bất cứ dị động nào phát sinh trong lòng thì hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng.

May mắn là, lần này tâm hắn rất an tường. Chứng tỏ không có nguy hiểm nào đang chờ hắn ở bên kia vách đá. Viên đá cứ như vậy được đặt vào vị trí, vách tường lập tức thông suốt.

Trần Minh Quân từ từ bước ra, trên người đã khoác lên chiếc áo phòng hộ. Bàn tay phải cầm chặt thanh chủy thủ. Một điểm hạn chế cực lớn của cánh cửa này chính là, trong lúc bước qua thì hoàn toàn bị che mắt, không thể thấy được bất cứ thứ gì ở bên kia vách đá.

Trần Minh Quân an toàn bước ra, đứng ở bên ngoài vách đá. Xung quanh hắn hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu, cùng với tiếng nước suối chảy róc rách ở cách đó không xa.

Hắn thở ra một hơi rồi tự nhủ



“Haiz … chỉ hy vọng Hòn Khoai đã bình thường trở lại”

Hắn đứng tại chỗ, tiếp tục quan sát cẩn thận xung quanh, khi đã cảm thấy đủ an toàn. Hắn liền tháo hòn đá ở trên vách núi xuống, tìm một chỗ kín đáo rồi giấu đi.

Sau đó, hắn theo phương hướng có ánh đèn mà từ từ đi xuống. Trong suy nghĩ của hắn, đó là nơi sinh hoạt của người dân ít ỏi trên Hòn Khoai.

Nhìn thấy ánh đèn thì không xa, nhưng khi đi thì mới thấy nó xa cỡ nào. Còn phải đi trong hoàn cảnh rừng cây um tùm. Khó khăn càng thêm khó khăn. Hơn một tiếng đồng hồ sau, Trần Minh Quân cũng chỉ đi được hơn nửa đoạn đường.

Lúc này đây, hắn đang ngồi nghỉ chân trên một tảng đá. Trong khi hắn đang suy tư quan sát vùng sáng ở phía dưới xa thì có dị biến phát sinh.

Từ phương hướng mà hắn đã đi đến, xuất hiện một bóng người. Người này đang đi theo dấu vết do hắn để lại. Đang càng ngày càng tiếp cận gần hắn.

Trần Minh Quân hoàn toàn không có một chút hay biết gì. Cho đến khi người nọ tiến đến trong phạm vi hơn trăm mét thì trong lòng hắn mới bắt đầu sinh ra một chút dự cảm bất an.

Trần Minh Quân vừa phát hiện dự cảm bất an thì liền thu liễm hơi thở toàn thân, cẩn thận quan sát xung quanh. Lúc ánh mắt nhìn về đằng sau, hắn liền nhìn thấy bóng người kia.

Thị lực của hắn hiện tại rất tốt, dù là ban đêm nhưng vẫn có thể nhìn được tương đối tốt. Dù không thể thấy rõ ràng, nhưng có thể xác định đó là một người đàn ông. Không phải là người phụ nữ mà hắn đã từng gặp.

Nhưng cũng không phải vì thế mà hắn cảm thấy an tâm. Bởi vì đối phương chắc chắn đang đi theo dấu vết của hắn. Chứng tỏ đối phương cũng đang tìm hắn.

Chỗ nghỉ chân này cũng chỉ là do hắn lâm thời tìm thấy và sử dụng. Cũng không có trận pháp che mắt nào cả. Dù đối phương không thể nhìn thấy hắn, nhưng sẽ rất nhanh tiếp cận được hắn.



Hiện tại, Trần Minh Quân chỉ muốn xác định một chuyện. Đối phương tìm hắn là vì lý do gì? Nếu đối phương chỉ là một người dân, hoặc là một chiến sĩ đang mặc thường phục, như vậy thì dễ xử hơn, bỏ chạy là được.

Còn nếu đối phương có liên quan tới người phụ nữ kia, thì sẽ hơi khó giải quyết. Hắn không muốn ra tay g·iết đối phương, càng không thể để đối phương tiết lộ tin tức của bản thân. Mang theo đối phương cũng không thể. Vô cùng khó xử lý.

Trần Minh Quân có thể bình tĩnh suy tính như vậy cũng là do hắn không e sợ người đàn ông này. Bởi vì người này không có xuất ra cương khí hộ thể. Chỉ cần không phải một người có khả năng xuất ra cương khí hộ thể thì đều không phải đối thủ của hắn.

Rất nhanh thì Trần Minh Quân đã biết được đối phương thuộc nhóm nào rồi. Bởi vì khi tiến gần trong phạm vi 100 mét thì người đàn ông kia cũng bắt đầu lấy ra v·ũ k·hí, đó là một thanh đao ngắn. Sử dụng đao làm v·ũ k·hí thì chắc chắn là một chân võ sư.

“Người tu ra chân khí thì đều sẽ có linh cảm nhạy bén. Chắc người này cũng đã cảm nhận được sự bất an rồi” Trần Minh Quân vừa quan sát vừa tự nhủ trong lòng.

Khi khoảng cách còn không tới 50 mét, người đàn ông kia không tiếp tục tiến lên. Hắn ta ngồi sát xuống mặt đất, thân hình hoàn hảo gần như sắp hòa tan vào bóng tối xung quanh.

Trần Minh Quân vô cùng khâm phục, nếu không phải hắn đã nhìn thấy từ trước, chắc chắn sẽ không thể biết được vị trí hiện tại của đối phương.

Tình cảnh lúc này rất là kỳ diệu. Mỗi bên đều đang cố gắng ẩn nấp và chờ đợi. Chỉ khác biệt ở chỗ, Trần Minh Quân thì có thể nhìn thấy đối phương. Còn đối phương thì không biết Trần Minh Quân đang ở đâu.

Trong lòng của Hồng Kim Tinh đang vô cùng khó chịu. Hắn theo lệnh của Tử Sát Điệp để lục soát khu vực này mỗi ngày. Hơn nửa tháng qua chẳng có chút manh mối gì, cơ bản là phí công vô ích.

Hôm nay hắn vô tình phát hiện có vết tích mới. Căn cứ theo dấu vết, hắn khẳng định dấu vết là mới có. Đêm nay, ở khu vực này chắc chắn sẽ không có bộ đội hoặc người dân qua lại. Từ đó mà suy ra, chỉ có thể là người mà Tử Sát Điệp đang tìm.

Lúc đầu, Hồng Kim Tinh muốn báo tin này về cho Tử Sát Điệp. Nhưng hắn chưa làm thì đã suy nghĩ lại. Hắn sợ! Bởi vì tính khí của Tử Sát Điệp thực sự rất là khó lường. Nếu Tử Sát Điệp đến mà không tìm được mục tiêu. Khó có thể hình dung được, hắn sẽ bị trừng phạt ra sao.



Chính vì vậy mà hắn muốn tự bản thân đi theo manh mối. Khi nào chắc chắn trăm phần trăm thì sẽ báo tin. Nói không chừng, còn có thể vì chuyện lần này mà được Tử Sát Điệp thả tự do.

Thế nhưng, cách đây không bao lâu. Khi hắn theo manh mối tìm tới chỗ này thì nội tâm sinh ra sợ hãi vô cớ. Từng bước hạ xuống cứ như là đang bước về phía địa ngục vậy. Hồng Kim Tinh vững tin, đây là vì có nguy hiểm ở phía trước. Người tu luyện rất tin tưởng cảm giác, hắn cũng không ngoại lệ.

Chính vì vậy mà hắn dừng lại, ẩn nấp thân hình. Mặc dù là vậy, cảm giác bất an vẫn bao trùm lấy tâm thần của hắn. Trong nhất thời, hắn lại động suy nghĩ muốn báo tin cho Tử Sát Điệp. Thế nhưng, làm cho hắn s·ợ c·hết kh·iếp chính là, khi hắn vừa nảy sinh ý nghĩ này thì nội tâm lại càng hoảng loạn mãnh liệt hơn. Hắn có ảo giác, ngay giây phút hắn tiến hành báo tin, chắc chắn hắn sẽ phải c·hết.

Hồng Kim Tinh tiến thoái lưỡng nan, nội tâm vô cùng khó chịu. Hắn cũng không phải là một người thuộc hạ tự nguyện và trung thành gì. Hắn vốn là người của Hồng Gia, một siêu cấp chân võ thế gia. Chỉ vì không phục tùng gia huấn, hắn mới bỏ đi lang bạt bên ngoài. Cuối cùng là rơi vào tay của Tử Sát Điệp, bị Tử Sát Điệp dùng độc trùng khống chế.

Không chỉ có hắn cảm thấy khó chịu, Trần Minh Quân cũng vô cùng nghi ngờ và nhíu mày. Trần Minh Quân chỉ có thể thấy người nọ ngồi im một chỗ, không làm ra bất cứ động tác nào. Vốn hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi. Chỉ cần đối phương có chút hành động gì bất thường, hắn sẽ ra tay ngay.

Trần Minh Quân lo sợ đối phương sẽ liên lạc với đồng bộ. Nhưng hắn đang nhìn chằm chằm đối phương, hoàn toàn có thể xác định được, đối phương không có bất cứ hành động gì cả. Thậm chí, còn có vẻ như đang vô cùng sợ hãi.

Cứ như vậy, hai bên án binh bất động. Một bên nhìn, một bên im lặng. Chỉ có tiếng côn trùng và chim thú kêu vang không ngừng.

Cuối cùng, Trần Minh Quân cũng phải làm ra quyết định. Hắn sẽ từ từ rời khỏi chỗ này, mặc kệ đối phương đang giở trò gì. Miễn là không tiếp tục đi theo, hắn cũng sẽ không làm gì đối phương.

Trần Minh Quân từ từ hướng về một phương khác mà đi. Hắn di chuyển vô cùng chậm, không tạo ra bất cứ tiếng động gì. Tuy nhiên, hành động của Trần Minh Quân cũng không hoàn toàn giấu được cảm giác của Hồng Kim Tinh.

Ngay giây phút Trần Minh Quân động bước chân, Hồng Kim Tinh đã phát hiện được. Hắn cũng đưa mắt nhìn qua phương hướng đó. Thứ hắn quan sát được chỉ là một màu tối đen như mực. Hồng Kim Tinh cũng chỉ đưa mắt liếc nhìn, hoàn toàn không dám khinh cử vọng động. Bởi vì cứ mỗi khi hắn có chút ý nghĩ hành động là tâm thần lại hoảng hốt.

Khi đã rời đi đủ xa, Trần Minh Quân mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn không có sợ người kia, nhưng lại sợ bại lộ bản thân. Mặc dù thực tế cũng đã bại lộ rồi, nhưng chỉ là bại lộ theo kiểu thần bí, khó xác định được. Hắn dám chắc chắn, đối phương không thể nhìn thấy mình. Nhưng chắc đối phương đã cảm nhận được nguy hiểm từ suy nghĩ của mình.

Đây cũng là một biểu hiện non nớt của Trần Minh Quân. Hắn quá dễ để lộ ra suy nghĩ của bản thân. Chỉ cần là người tu hành, sẽ có cảm ứng sâu xa với nguy hiểm. Để lộ ra ý nghĩ ra tay với đối phương thì chắc chắn đối phương sẽ cảm nhận được.

Xét cho cùng, tâm cảnh của hắn hiện tại cũng chỉ là phàm cảnh. Tâm cảnh ở cấp độ này vô cùng hỗn tạp và dễ dao động. Không có cách nào giữ vững được tâm trí, cảm xúc và suy nghĩ trước biến động xung quanh.