Thời điểm này, Hồng Kim Tinh cũng đã ngồi phịch xuống đất. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Hắn đã cố gắng bất động một thời gian dài, tinh thần vô cùng căng thẳng. Lúc này mới có thể thả lỏng được một hai.
“C·hết tiệt, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao mình có cảm giác như vừa đi một vòng địa phủ rồi trở về. Chẳng lẽ vừa rồi mình thực sự sắp gặp được người kia sao? Không phải Tử Sát Điệp nói người kia đã bị trọng thương, không còn khả năng chiến đấu sao? Vì sao khi tiếp cận thôi mà ta lại cảm giác bản thân như sắp bước vào địa ngục như vậy?”
Hồng Kim Tinh đấm mạnh một đấm xuống đất rồi nghiến răng nói
“Con bà nó! Mình đã biết rồi! Con mụ đó cũng không chắc chắn. Hoặc là nói, con mụ đó nói người này không có khả năng chiến đấu là đang nói đối với bản thân cô ta.”
Càng nghĩ Hồng Kim Tinh càng tức giận. Đối phương vậy mà xem bản thân như con mồi, dụ dỗ người kia ra mặt. Tin chắc rằng, chỉ cần có chiến đấu xảy ra. Con mụ kia sẽ nhanh chóng chạy tới. Lúc đó, mình sống hay c·hết thì có liên quan tới cô ta chứ.
Mặc dù vô cùng oán hận và khó chịu, nhưng chỉ dám suy nghĩ trong lòng. Cuối cùng, Hồng Kim Tinh thở dài một hơi, đầy vẻ bất lực mà tự an ủi chính mình
“Mình oán hận cái gì chứ? Mạng cũng đang nằm trong tay người ta. Có thể phản kháng được hay sao?”
Thế rồi, hắn đứng dậy, men theo phương hướng ngược lại mà đi. Hắn muốn tránh xa cái mối nguy hiểm vừa rồi. Đồng thời cũng giả vờ đang làm nhiệm vụ. Còn chuyện dấu vết hắn đã tìm thấy, chỉ cần nói không tìm thấy gì là được.
Còn về phía Trần Minh Quân
Sau khi rời khỏi chỗ đã gặp Hồng Kim Tinh. Hắn cũng không tiếp tục đi về hướng có ánh đèn nữa. Bởi vì hắn đã xác định được một vấn đề. Vẫn còn thế lực chân võ sư chưa từ bỏ việc tìm kiếm hắn. Chỉ cần biết bao nhiêu đó là đủ. Chính vì vậy mà hắn đi theo hướng khác trở về động thiên.
Hồng Kim Lĩnh cũng vì muốn tránh xa Trần Minh Quân nên mới chọn hướng ngược lại mà đi. Trời xui đất khiến làm sao, đó lại là hướng đi về động thiên.
Trong lúc vô tình, Trần Minh Quân và Hồng Kim Lĩnh lại đang đi theo cùng một vị trí. Rất sớm thôi, họ chắc chắn sẽ lại gặp lại ở vị trí gần động thiên.
Quả nhiên, không tới 40 phút sau. Hồng Kim Tinh đang phóng đi như bay thì bất chợt dừng lại, hắn suýt chút đã ngã nhào cắm mặt trên đất. Bởi vì, giây phút vừa rồi, hắn lại có cái cảm giác khủng bố kia.
Trần Minh Quân lúc này cũng vô cùng tức giận. Khi hắn vừa từ bên trong một đường tắt đi ra, chỉ còn cách động thiên không bao xa. Nhưng đột nhiên hắn lại nhìn thấy người đàn ông lúc nãy đang phóng tới chỗ hắn.
Hắn tức giận, nhưng đồng thời cũng vô cùng giật mình. Theo suy nghĩ của Trần Minh Quân. Đối phương đã luôn theo hắn, nhưng hắn hoàn toàn không cách nào nhận biết. Chỉ khi đối phương đến quá gần thì hắn mới biết.
Một suy nghĩ sinh ra trong lòng Trần Minh Quân, làm hắn vừa sợ vừa giận. Cho nên trong giây phút vừa rồi, hắn đã sinh ra ý nghĩ ra tay với đối phương. Đó cũng là lúc Hồng Kim Lĩnh bất chợt hoảng sợ té nhào trên mặt đất.
Trần Minh Quân đang cho rằng, người này đã báo tin cho đồng bọn rồi. Sở dĩ đi theo hắn là để đảm bảo không mất dấu hắn, chờ đồng bọn đến thì sẽ bao vây hắn.
Tròng lòng của Hồng Kim Tinh thì đang chửi cha mắng mẹ. Đúng là khinh người quá đáng mà. Theo cách nghĩ của hắn, đối phương chắc chắn là một tồn tại vô cùng khủng bố. Đối phương cũng không phải là bỏ qua cho hắn. Đây là đang đùa bỡn hắn, để hắn cảm giác đã được giải thoát, sau đó lại âm thầm xuất hiện và dùng áp lực đè ép tới. Đây chính là tiết tấu muốn h·ành h·ạ hắn tới phát điên.
Nghĩ vậy thì hắn mạnh mẽ đứng lên, lấy ra thanh đao ngắn cầm trong tay rồi lớn tiếng
“Tiền bối, ta biết bản thân mình yếu kém, cũng không có tư cách gì lên tiếng. Dù sao thì mạng của ta cũng không thuộc về ta nữa. Giết người cũng chỉ là đầu rơi máu chảy thôi, xin đừng làm nhục ta như vậy!”
Trần Minh Quân đang tức giận, nhưng nghe đối phương nhảy ra nói như vậy thì không khỏi ngẩn người.
“Đây là có chuyện gì? Tại sao bản thân mình không có hiểu gì hết vậy?”
Mặc dù không có hiểu gì, nhưng ác ý trong lòng hắn dành cho Hồng Kim Tinh cũng bị tiêu tán không ít.
Cùng lúc đó, Hồng Kim Tinh cảm nhận được bất an trong lòng gần như biến mất. Nhưng hắn chẳng những không vui mà còn lấy làm tức giận. Với hắn mà nói, đây là bởi vì đối phương đang muốn chơi mèo vờn chuột với hắn.
Nghĩ như vậy thì hắn lại gào lên
“Tiền bối, gọi ngài một tiếng tiền bối đã chứng minh ta đã chịu thua rồi. Vì sao còn phải làm khó ta như vậy? Muốn chém thì chém, muốn g·iết thì g·iết. Dù sao thì khi trở lại, bản thân của ta cũng khó mà biết được có thể giữ được mạng mình hay không? Ta cũng chỉ là kẻ vâng lệnh làm việc thôi, kính xin tiền bối cho một cái sảng khoái, đừng h·ành h·ạ ta như vậy nữa”
Cho tới lúc này thì Trần Minh Quân đã hoàn toàn rơi vào sương mù. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Hắn chỉ có thể khẳng định, đối phương cũng không phải đang theo hắn, cũng không có chuyện chờ đồng bọn tới để vây bắt hắn.
Dù không hiểu chi tiết lắm câu chuyện, nhưng hắn có thể hiểu đại khái được vấn đề. Đối phương có thể đã hiểu làm chuyện gì đó, chính vì hiểu lầm đó nên mới kích động đứng ra la lối chờ c·hết như vậy.
Hơn nữa, trong câu nói của đối phương còn tiết lộ một vấn đề quan trọng. Có thể đối phương không có tự nguyện đi làm việc này. Bằng cách nào đó, đối phương bị người ta nắm mạng sống trong tay, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lệnh làm việc.
Không thể không nói, Trần Minh Quân suy nghĩ cũng rất nhanh, đã tiếp cận gần hết sự thật rồi. Chỉ là, hắn có nghĩ tới c·hết cũng không hiểu tại sao đối phương lại nói hắn đang đùa bỡn và h·ành h·ạ đối phương. Hành hạ cái gì chứ? Hắn có làm gì đối phương đâu?
Thế nhưng, chuyện đó cũng không phải chuyện cần suy tư vào lúc này. Chuyện quan trọng bây giờ là phải ứng phó cho qua tình huống này.
Đây đã là lần thứ hai hắn gặp tên này. Dù đối phương vẫn còn chưa phát hiện ra hắn. Nhưng hắn không thể để đối phương rời đi được nữa. Còn chuyện ra tay thủ tiêu thì hắn thấy làm vậy là quá đáng. Hắn không phải ma đầu mà hở chút là g·iết người.
Suy đi tính lại, chỉ có thể cưỡng ép bắt giữ đối phương. Đến khi nào rời khỏi Hòn Khoai thì tính tiếp.
Nghĩ như vậy, hắn liền lên tiếng
“Ta cho ngươi một cơ hội để ra tay! Ở phía bên này!”
Hồng Kim Lĩnh nghe tiếng nói thì nhìn qua, vẫn là một màn đen tối đen, chẳng có bóng dáng người nào cả.
Đúng lúc này, Trần Minh Quân tạm thời tách rời triệt quang trận. Bóng tối nhanh chóng biến mất, để lộ thân hình của hắn ra bên ngoài.
Đôi mắt của Hồng Kim Tinh trừng lớn mà nhìn. Trong cách nhìn của hắn, Trần Minh Quân chẳng khác nào tử thần, đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối. Như thế hắn đã đứng ở đó từ nãy giờ vậy. Mà thực tế là Trần Minh Quân đã đứng ở đó từ nãy giờ thật.
Lúc này Trần Minh Quân đang khoác chiếc áo bảo hộ, mặt đeo mặt nạ triệt quang, mũ trùm kín qua đầu. Nhìn hình tượng này thì đúng là rất giống một tử thân. Nếu có điểm gì không giống, chính là thiếu đi một cái lưỡi hái.
Trần Minh Quân đưa ra bàn tay về phía Hồng Kim Tinh, rồi làm động tác ngoắc ngoắc.
Hồng Kim Tinh đầu đầy mồ hôi hột. Khi nãy, vì quá tức giận nên hắn la hét vậy thôi. Khi thực sự đối diện với c·ái c·hết, trong lòng thực sự không cảm thấy nhẹ nhàng chút nào cả.
Nhưng hắn biết hắn đã không còn đường lui. Tuy hắn không phải một hảo hán gì, nhưng cũng chẳng phải một kẻ quá hèn nhát. Hắn có thể nhúng nhường để bảo toàn mạng sống, nhưng tuyệt đối sẽ không quỳ xin tha thứ.
Hơn nữa, chính miệng hắn đã xin đối phương một c·ái c·hết sảng khoái. Đối phương cũng đã đáp ứng, còn hiện ra chân thân vì hắn. Đây là đã tôn trọng lắm rồi, hắn không thể vứt bỏ đi tôn nghiêm cuối cùng này được.
“A A A A A”
Hồng Kim Tinh hét lên một tiếng dài. Sau đó cả người phóng lên phía trước, chân khí truyền vào làm thanh đao ngắn phát sáng lên. Chỉ không tới hai giây sau, Hồng Kim Tinh đã ở ngay trước mặt Trần Minh Quân. Hắn giơ đao lên rồi hung hăng chém xuống.
Trong khi đó, hắn thế là lại nhắm mắt lại. Rõ ràng là hắn tự nhận biết bản thân, đây là đang sẵn sàng chờ đợi c·ái c·hết kéo đến.
Thế nhưng, khi hắn chém thanh đao xuống gần Trần Minh Quân thì hắn cảm nhận được toàn bộ thân thể cứng đờ. Rõ ràng hắn đang ở trên không, nhưng lại không cách nào rơi xuống, Xung quanh hắn như là một vùng bùn, làm hắn rơi xuống vô cùng chậm chạp.
Không nhìn được tò mò, Hồng Kim Tinh mở mắt ra nhìn. Đập vào mắt hắn là một thứ ánh sáng chói lòa màu đỏ tươi và một quả đấm đang lao nhanh tới mặt hắn.
Kế tiếp, không có kế tiếp, hắn đã b·ị đ·ánh cho b·ất t·ỉnh.
Trần Minh Quân thực hiện một cú móc ngược lên cằm rất chính xác. Đối với cú đấm dạng này, chỉ cần không phải là tông sư thì cơ bản là ai cũng sẽ b·ất t·ỉnh.