Trần Minh Quân cẩn thận lục soát toàn thân của Hồng Kim Tinh. Sau khi đã tịch thu toàn bộ thiết bị điện tử và công cụ khả nghi, hắn mang theo đối phương tiến vào bên trong động thiên.
Tất cả những thứ được hắn tịch thu đều được đưa vào hư không. Tại đó, sẽ đảm bảo không có tín hiệu gì có thể dò theo.
Hồng Kinh Tinh tỉnh lại đã là chuyện của trưa ngày hôm sau. Không thể không nói, Trần Minh Quân ra tay cũng tương đối nặng. Mặc dù đã tỉnh lại, Hồng Kim Tinh vẫn cảm thấy đầu đau như búa bổ. Đôi mắt vẫn còn cảm thấy choáng váng. Má bên phải vẫn còn cảm thấy đau buốt.
Chỉ vài giây sau, hắn chợt nhớ tới chuyện trước khi hôn mê. Cả người liền nhảy dựng cả lên, miệng hú lên một tiếng quái dị. Làm ra cái thủ thế sẵn sàng nghênh đón địch nhân.
Nhưng xung quanh nào có bóng dáng người nào. Hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Đứng một hồi lâu thì hắn còn nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Đã chắc chắn không có người, Hồng Kim Tinh mới dám thả lỏng tay chân. Sau đó thì tò mò đánh giá xung quanh. Bốn bên đều là vách núi dựng đứng, nơi đây giống như một cái lòng chảo. Nói chính xác hơn là một cái thung lũng.
Hắn kiểm tra lại toàn thân, phát hiện toàn bộ vật dụng trên người đều đã không còn. Từ v·ũ k·hí cho tới công cụ liên lạc và cả công cụ riêng, đều đã biến mất.
Hồng Kim Tinh đưa mắt nhìn vách núi dựng đứng bốn bên. Trong đầu nảy ra suy nghĩ, rồi lập tức tiến hành thực hiện ngay. Chính là men theo vách núi tìm kiếm, hy vọng có thể nhìn thấy lối ra.
Vài giờ sau, khi hắn nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc thì mới dừng lại. Hắn đã đi đủ một vòng quanh cái lòng chảo này. Toàn bộ vách núi đều không có tồn tại một lối đi nào cả.
Hồng Kinh Tinh gãi đầu suy nghĩ
“Tại sao lại như vậy? Mình đã vào đây bằng cách nào? Chẳng lẽ, người kia đã bay vào đây và đồng thời đưa mình theo?”
Hắn vừa suy nghĩ vừa nhìn lên các vách đá dựng đứng kia. Dù hắn đã là một đại võ sĩ chân võ, nhưng cũng vô phương vượt qua được vách đá cao như vậy. Chỉ có một cách duy nhất để rời khỏi chỗ này, chính là bay đi.
Hồng Kim Tinh cũng có biết một chút thông tin. Rất có thể người mà Tử Sát Điệp đang truy đuổi là một vị cường giả Phi Thiên Sư. Bởi vì đang bị trọng thương cho nên mới phải chạy trốn.
“Nếu như vậy, xem ra vị tiền bối kia đã khôi phục thương thế rồi! Vậy tại sao lại không g·iết mình, đánh mình b·ất t·ỉnh rồi đưa tới đây để làm gì? Hay là, muốn mình bị tù chung thân ở chỗ này?”
Hồng Kim Tinh tự suy nghĩ như vậy. Càng nghĩ thì thấy càng có khả năng là sự thật. Hắn uể oải ngồi phịch xuống đất, thở dài một hơi rồi tự nhủ
“Thôi vậy, đành nhận mệnh thôi. Dù sao còn sống thì sẽ còn cơ hội. Nói không chừng ngày nào đó có thể thoát đi”
Hồng Kim Tinh bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Liền chọn trúng chỗ hang đá mà Trần Minh Quân từng ở. Hắn lại đi thu gom một ít lá cây và cỏ dại để làm chỗ nằm. Đây là tiết tấu đang chuẩn bị sinh sống dài lâu ở chỗ này.
Trong lúc hắn đang tích cực dọn dẹp hang đá thì từ đằng sau một tiếng nói vang lên
“Đã tỉnh rồi sao?”
Hồng Kim Tinh hoảng hồn kh·iếp vía, hắn bật nhảy lên. Không ngờ lại quên trần hang không quá cao, nhất thời húc đầu vào trần đá rồi té nhào xuống đất, ôm đầu co giật. Cú húc này tràn đầy lực đạo, da đầu của Hồng Kim Tinh bị rách một mảng lớn. Có thể nhìn thấy đầu hắn be bét máu, chảy dài cả lên mặt, nhìn rất dọa người.
Trần Minh Quân cũng bị một màn này làm cho ngớ ngẩn không thôi. Trong nhất thời nửa khắc, hắn chẳng biết phải làm gì tiếp theo cho phải. Vốn hắn chỉ muốn đến nhìn xem đối phương đã tỉnh chưa. Không ngờ đối phương đã tỉnh, lại càng đang chuẩn bị một chỗ ở. Hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, lại tạo ra tình huống thế này.
Sở dĩ Hồng Kim Tinh không hay biết Trần Minh Quân tiếp cận là có lý do. Bởi vì Trần Minh Quân không mang theo ác ý. Lại bước đi bằng cách sử dụng kỹ xảo di chuyển của chiến pháp cơ bản. Không đến nỗi vô thanh vô tức nhưng cũng không khác gì nhiều.
Trần Minh Quân vô cùng bất đắc dĩ, hắn lấy ra một giọt liệu thương dịch, từ từ đi tới bên cạnh đối phương rồi nói
“Đây là thuốc chữa thương, uống vào đi. Xong rồi ra bên ngoài gặp ta”
Nói xong thì Trần Minh Quân để lại ống thủy tinh và đi thẳng ra bên ngoài hang đá.
Trong hang đá lúc này chỉ còn lại một mình Hồng Kim Tinh. Mặc dù đang vô cùng đau đớn, còn kèm thêm một chút cảm giác hoa mắt và có phần hơi không tỉnh táo. Nhưng Hồng Kim Tinh vẫn còn có thể nhận thức được chuyện gì đã xảy ra.
Ánh mắt hắn nhìn vào ống thủy tinh tỏa sáng lấp lánh kia, cả người không khỏi rung lên. Tuy chưa bao giờ thấy qua, hắn vẫn có thể chắc chắn đây là thứ gì. Chính là bảo mệnh dịch vừa được bán đấu giá tại hòn đảo kia. Cũng là thứ mà hắn và ai nghe thấy đều thèm nhỏ dãi.
Thứ này chẳng những có thể cứu mạng, còn giúp người ta khôi phục những bộ phận nhỏ đã mất. Mà hắn, đúng là có một thứ đã mất đi. Nói chính xác hơn là bị mất đi một nửa.
Bởi vì hắn yêu thương một cô gái trong thế tục, và bị gia tộc phản đối. Khi hắn quyết định chọn rời khỏi gia tộc thì bị tộc chủ ra tay chém đứt hơn nửa của quý. Đây là vì Hồng gia không muốn hắn để lại con cái ở thế giới bên ngoài. Cho nên mới làm như vậy với hắn.
Một trong những lý do hắn rơi vào tay Tử Sát Điệp cũng là vì thứ này. Tử Sát Điệp đã liên hệ với hắn, tiết lộ về thứ này, dùng thứ này để dụ hắn tiến đến Hòn Khoai, rồi bất ngờ ám hại hắn, biến hắn thành nô lệ.
Thật không ngờ, vậy mà bây giờ hắn lại dễ dàng có được thứ hắn muốn. Hồng Kim Tinh cũng chẳng biết mình nên vui hay nên buồn.
Hắn đã bị gieo độc trùng, sống c·hết không do bản thân tự quyết. Lại còn b·ị b·ắt bởi vị tiền bối kia, có ngày nhìn thấy thế giới bên ngoài nữa hay không cũng chưa biết. Làm sao mà có thể vui cho được.
“Haiz .. dù sao cũng là một chuyện tốt. Cứ uống đã rồi tính”
Hắn không có do dự, cũng không sợ bị đầu độc mà cứ như vậy uống vào. Đùa gì chứ? Nếu đối phương muốn g·iết hắn, cần gì vẽ rắn thêm chân cho rách việc.
Thuốc vừa tiến vào miệng, hàng ngàn tia sáng li ti đỏ tươi đã khuếch tán ra toàn thân. Chúng không ngừng tìm kiếm thương tật và chữa lành nhanh chóng.
Cảm giác này đúng là vô cùng thư sướng, cho dù là cao thủ hay người thường đều không thể tự khống chế mà rên lên một tiếng.
Đúng 5 giây sau, toàn bộ ánh sáng đều đã tắt đi. Toàn thân Hồng Kim Tinh đều đã được chữa trị. Toàn bộ sẹo và cùng với thương tích đều biến mất.
Lúc này, Hồng Kim Tinh đang rất hồi hộp, hắn từ từ đưa tay hướng tới chỗ đó của mình. Có thể nhìn thấy bàn tay hắn đang rất là rung. Sau một khắc, Hồng Kim Tinh ngửa mặt lên cười ha hả, vô cùng đắc ý
“Ha ha ha …cuối cùng thì bản lĩnh đàn ông của ta cũng đã trở lại. Ha ha ha … ha ha ha …”
Đứng ở bên ngoài, Trần Minh Quân nghe thấy tiếng cười này thì khóe miệng cũng nhếch lên, mỉm cười theo. Hắn biết đối phương đã khôi phục lại thứ kia. Thời điểm lục soát đối phương, hắn cũng đã phát hiện ra thứ kia của đối phương bị thiếu khuyết.
Không bao lâu sau, Hồng Kim Tinh từ trong hang đá chạy vội vàng ra bên ngoài. Vừa nhìn thấy Trần Minh Quân đang đứng ở bên ngoài, lưng quay về hang đá. Hắn không do dự mà quỳ một chân xuống rồi nói
“Xin tiền bối nhận của tôi nửa cái quỳ này. Ơn tái tạo của tiền bối cả đời này tôi sẽ không quên. Nếu tiền bối có gì muốn biết thì xin cứ lên tiếng, nhất định tôi sẽ nói hết những gì mình biết, tuyệt không nửa lời gian dối”
Trần Minh Quân cũng thản nhiên nhận lấy lễ này của Hồng Kim Tinh. Hắn khá tin chuyện nhân quả trong thiên địa. Cho nên, nếu có ban ân cho ai thì nhận lễ bái của họ là được. Như vậy thì nhân hỏa sẽ hoàn thành.
“Lễ này ta nhận, cứ đứng lên trước rồi nói”
Hồng Kim Tinh đáp ứng
“Xin nghe theo tiền bối”
Trần Minh Quân không nhanh không chậm mà hỏi
“Nói tường tận mọi chuyện người biết về ta! Còn nữa, vì sao lại tìm kiếm ta?”
Hồng Kim Tinh không dám chậm trễ, hắn liền trịnh trọng đáp
“Thưa tiền bối, tôi cũng không biết nhiều về ngài. Chỉ biết ngài là người đã bán ra bảo mệnh dịch, còn có thể là một cường giả Phi Thiên Sư. Tất cả những thông tin này đều do Tử Sát Điệp nói lại với tôi.”
Trần Minh Quân nghe như vậy thì rất muốn hỏi Phi Thiên Sư là cấp bậc gì. Bất quá, hỏi vậy thì sẽ lộ ra chân tướng. Hắn kiềm nén tò mò mà hỏi một vấn đề khác
“Tử Sát Điệp! Đó là người nào? Nói rõ cho ta nghe”
“Dạ thưa, Tử Sát Điệp chính là vực sứ khu vực Đông Nam Á của Bất Giới Hội. Người phụ nữ này là một đại tông sư, nhưng rất có tiếng xấu trong giới chân võ. Bởi vì ả ta xuất thân sát thủ, tính tình vô cùng độc ác. Tôi nghe nói, kể từ khi ngài rời khỏi hòn đảo đấu giá thì Tử Sát Điệp đã theo sát ngài. Cuối cùng, ả ta dụ dỗ thêm một số người đến đây, thông qua thủ đoạn ám toán, cấy độc trùng vào cơ thể những người này, biến họ thành nô lệ để tìm kiếm ngài, trong số đó có bản thân tôi”
Trần Minh Quân nghe như vậy thì kinh ngạc hỏi
“Ý của ngươi là, hiện giờ ngươi vẫn còn trúng độc trùng? Đó là thứ gì?”
Nhắc tới chuyện này thì thần sắc Hồng Kim Tinh vô cùng khó xem. Hắn ủ rũ đáp lời
“Dạ thưa, đúng là như vậy. Độc trùng là thủ đoạn nổi danh của Tử Sát Điệp. Ả ta chuyên nuôi một thứ độc trùng gọi là phệ tâm trùng. Chỉ cần xâm nhập vào thân thể thì sẽ bám chặt lấy trái tim, ăn máu huyết nơi đó để sống. Hơn nữa, nếu Tử Sát Điệp ra lệnh, chúng sẽ cắn xé trái tim của người bị ký sinh, khiến người đó phải chịu nỗi đau phệ tâm mà c·hết”