Trần Minh Quân nghe xong thì trong đầu liên tục suy nghĩ. Thủ đoạn kiểu này trong giới tu luyện ngoài vũ trụ cũng không phải không có. Nhưng độc trùng ở ngoài kia thường rất là lợi hại, một số độc trùng còn có thể khống chế linh hồn và nguyên thần của cường giả.
Chỉ là, hắn không rõ phệ tâm trùng là cái thể loại gì. Cũng không đánh giá được độ khó chơi của nó ra sao. Hắn liền hỏi thêm thông tin
“Phệ tâm trùng này rất khó để giải trừ hay sao?”
Hồng Kim Tinh nghe hỏi thì lại càng thêm ảo não, hắn trả lời một cách bất lực
“Dạ thưa tiền bối, thứ này … không thể giải trừ. Người bị ký sinh thì phải sống cùng nó cả đời. Đến khi người bị ký sinh c·hết thì nó mới rời đi, tìm về chủ nhân của nó. Tôi còn nghe nói ….”
Hơi dừng lại một chút, dường như để suy nghĩ thật cẩn thận, Hồng Kim Tinh lại nói tiếp
“Tôi nghe nói, chủ nhân của nó cũng không thể yêu cầu nó rời khỏi ký chủ. Cái này không biết có phải thật không, tôi không rõ lắm. Cũng có thể chỉ là lời hù dọa của người nuôi trùng. Nhưng mà tôi biết một điều, bất cứ người nào thử tìm cách g·iết nó đều phải nhận lấy một c·ái c·hết vô cùng thê thảm. Thứ đáng sợ không phải c·ái c·hết, mà là quá trình dẫn tới c·ái c·hết”
Trần Minh Quân cảm thấy thông tin vẫn còn thiếu nhiều lắm, hắn lại hỏi thêm một vấn đề khác
“Chẳng lẽ có đại tông sư ra tay cũng sẽ không g·iết được phệ tâm trùng? Hoặc nếu là phi thiên sư thì sao?”
Hồng Kim Tinh nghe tới ba chữ phi thiên sư thì ngượng ngùng trả lời
“Dạ thưa tiền bối, cái đó, … cả đời tôi còn chưa nhìn thấy qua một vị phi thiên sư nào! Cho nên …”
Trần Minh Quân liền hiểu, cái gọi là phi thiên sư, có lẽ là một đẳng cấp cao hơn so với đại tông sư. Còn cụ thể cao hơn bao nhiêu thì không tiện hỏi. Nhưng có lẽ là cao hơn một cấp bậc.
Nên biết, đại tông sư đã quý hiếm lắm rồi, gần chân võ sư bình thường khó mà gặp được. Vậy thì phi thiên sư còn đặc biệt quý hơn, thậm chí, có thể nói là gần như là tồn tại vô hình, rất nhiều người sẽ không biết đến. Có thể lấy ví dụ như Chử Thế Bình và mấy người ở trên đảo đấu giá, họ hoàn toàn không biết đến tồn tại cấp bậc phi thiên sư.
“Vậy còn đại tông sư thì sao?” Trần Minh Quân nhắc lại câu hỏi
“Dạ thưa, đại tông sư cũng bó tay. Bởi vì đưa cương khí vào trái tim rất là nguy hiểm, rất dễ làm tổn thương trái tim. Hơn nữa, phệ tâm trùng cũng có thể di chuyển tránh né. Chẳng những thế, khi nó di chuyển thì nó sẽ t·ấn c·ông trái tim của ký chủ, ai mà chịu được? Nếu ngoan cố, có thể nó sẽ g·iết c·hết ký chủ bằng hình thức phệ tâm cho tới c·hết.”
“Nói như vậy, đại tông sư bị ký sinh cũng không thể tự cứu?” Trần Minh Quân như vừa hỏi vừa khẳng định
Hồng Kim Tinh thở dài gật đầu đồng ý
“Dạ, đúng như vậy thưa tiền bối. Hơn nữa, phệ tâm trùng cũng không phải ôn hòa sinh sống. Mỗi ngày nó đều sẽ hút lấy máu huyết của ký chủ để sinh tồn. Thời gian đầu thì không có vấn đề gì. Nhưng càng về sau thì càng làm cho ký chủ bị yếu đi, tuổi thọ giảm xuống lượng lớn. Nếu ký chủ có thể sống thêm 40 năm thì sẽ bị tiêu hao gần 20 năm, tức là chỉ còn sống được một nửa thời gian còn lại.”
Trần Minh Quân cũng đã hiểu được đại khái tình huống. Phệ tâm trùng không phải quá mức khó trị. Chỉ là trình độ võ học của chân võ sư quá thấp nên mới vô kế khả thi. Có thể kết luận, phệ tâm trùng cũng không có bản lĩnh gì đặc thù, chỉ là một loại ký sinh trùng mà thôi. Thứ duy nhất khiến nó đặc biệt chính là có thể nhận chủ và tập tính sống cùng ký chủ nếu không bị khiêu khích.
Phương pháp giải quyết cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng thần thức áp chế phệ tâm trùng, rồi dùng linh khí ép nát nó là xong. Thần thức là sự kết hợp của linh khí và tinh thần lực, có khả năng tác động nhất định lên tinh thần của bất cứ sinh vật sống nào có linh hồn. Với một con ký sinh trùng thì chẳng tốn chút sức nào là có thể khiến nó mất đi tri giác.
Chỉ còn một vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề quan trọng nhất. Trần Minh Quân lại hỏi
“Chủ nhân của phệ tâm trùng muốn điều khiển nó thì cần có yêu cầu khoảng cách gì không?”
Hồng Kim Tinh lắc đầu đáp
“Dạ, chuyện này thì tôi cũng không chắc chắn lắm. Chỉ từng có nghe nói một chút thông tin. Dường như tồn tại một khoảng cách hạn chế nào đó. Chỉ ở trong khoảng cách này thì chủ nhân của phệ tâm trùng mới điều khiển được chúng. Cho nên, một số người bị ký sinh cũng chọn cách trốn đi thật xa, để có thể sống quãng đời còn lại tự do, không bị khống chế. Dĩ nhiên là chuyện giảm thọ là không cách nào tránh khỏi.”
“Có biết cụ thể khoảng cách này bao lớn hay không?”
“Dạ, khoảng cách này không phải ít, có thể tính trên diện tích của một vài tỉnh thành cộng lại. Chỉ cần ở trong phạm vi này thì chủ nhân của phệ tâm trùng sẽ có cách phát hiện được, dù không thể xác định vị trí, nhưng cũng đủ để ra lệnh cho phệ tâm trùng g·iết ký chủ”
Trần Minh Quân không khỏi hít vào một hơi dài. Diện tích một vài tỉnh thành cộng lại. Khoảng cách này cũng không khỏi quá lớn đi. Xác suất bị phát hiện thực sự là lớn vô cùng. Chủ nhân của phệ tâm trùng chỉ cần không ngừng di chuyển qua các tỉnh thành, không bao lâu sẽ tóm được kẻ bỏ trốn.
Sở dĩ Trần Minh Quân hỏi nhiều như vậy là vì để chuẩn bị. Biết càng nhiều về đối thủ thì càng dễ đề phòng. Nếu có thể, hắn sẽ không ngần ngại ra tay trợ giúp một số người bị ký sinh. Kẻ thù của kẻ thù là bạn, dù không phải lúc nào cũng đúng, nhưng trên cơ bản là đều đúng như vậy cả.
Trần Minh Quân có thể tin tưởng chỗ này tuyệt đối an toàn. Không chỉ an toàn cho hắn, mà còn an toàn cho Hồng Kim Tinh. Bởi vì trận pháp ở nơi này sẽ ngăn cách hoàn toàn mọi liên hệ với bên ngoài, bao gồm cả liên kết tinh thần. Cho nên, chỉ cần ở bên trong này, Hồng Kim Tinh sẽ không bị dẫn phát phệ tâm trùng.
Hơn nữa, người này cũng không phải là chủ tâm muốn làm hại hắn. Suy cho cùng cũng là bị người ta lợi dụng và khống chế mà thôi. Đối phương có thể hiểu được tri ân cầu báo thì hẳng phải là một dạng người quang minh lỗi lạc.
Dưới đầu gối đàn ông có hoàng kim, cử chỉ quỳ một chân để cảm ơn của đối phương làm Trần Minh Quân rất hài lòng. Quỳ hai chân là một đại lễ, thứ đó chỉ có thể áp dụng với cha mẹ và cao đường trong nhà, không thể tùy tiện hành đại lễ với người ngoài, trừ một số trường hợp ân đức quá to lớn.
Cũng không loại trừ đối phương đang đóng kịch. Nhưng đóng kịch thì đã sao. Chỉ cần không phải một người có cương khí hộ thể thì hắn không một chút e sợ gì cả.
Càng suy nghĩ thì Trần Minh Quân càng cảm thấy có thể giúp đỡ người này. Thông qua người này để có thể giao lưu với thế giới chân võ dễ dàng hơn.
Trần Minh Quân liền nhìn đối phương mà hỏi
“Tên của ngươi là gì?”
“Dạ thưa, tôi gọi là Hồng Kim Tinh” Hồng Kim Tinh thành thật đáp.
Trần Minh Quân tiến đến gần hơn, rồi trịnh trọng hỏi
“Ta sẽ giúp ngươi loại bỏ phệ tâm trùng”
Câu nói này của Trần Minh Quân làm cho Hồng Kim Tinh vô cùng mừng rỡ. Nhưng hắn vẫn im lặng lắng nghe, không có tỏ ra thái độ gì. Hắn biết, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Cái gì cũng phải trả một cái giá tương xứng.
Nói thật lòng, từ đầu hắn đã muốn cầu xin đối phương giúp hắn. Nhưng hắn không thể mở lời, chỉ có thể ngoan ngoãn nói ra toàn bộ sự việc. Hắn không biết phi thiên sư lợi hại tới đâu, nhưng hắn thường nghe trưởng bối trong tộc nói về phi thiên sư. Chính là những tồn tại chẳng khác nào thần tiên, thủ đoạn của phi thiên sư, người luyện chân võ bình thường không cách nào hình dung được.
Chính vì lẽ đó mà hắn tin chắc người này có thể giúp hắn. Hắn định chờ ở đây một thời gian, chờ thời cơ thích hợp thì sẽ lên tiếng cầu xin. Không ngờ đối phương vậy mà chủ động nói ra.
Khi đã chủ động nói ra, thì chắc chắn sẽ có điều kiện. Hồng Kim Tinh chỉ có thể im lặng, trong lòng hồi hộp chờ nghe điều kiện của đối phương, chỉ hy vọng đó là một điều kiện không quá khắt khe.
Trần Minh Quân là cố ý nói ngắt quãng như vậy. Hắn muốn nhìn xem phản ứng của đối phương. Khi nhìn thấy Hồng Kim Tinh vẫn bình tĩnh cung kính lắng nghe thì hắn rất là hài lòng. Mặc dù đôi tay của Hồng Kim Tinh cũng không bị khống chế mà có chút rung động. Nhưng đầu óc nhanh nhẹn của đối phương khiến hắn rất hài lòng.
Trần Minh Quân lại nói tiếp
“Điều kiện là, trong 2 năm tiếp theo ngươi phải đi theo ta. Sau 2 năm, ta sẽ xử lý phệ tâm trùng giúp ngươi, cũng đồng thời trả tự do cho ngươi. Thời gian này, ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi bị phệ tâm trùng cắn g·iết. Người thấy thế nào?”
Hồng Kim Tinh nghe xong thì gần như không thể tin vào lỗ tai mình. Hắn vội vàng làm động tác hành lễ quỳ một chân rồi nói
“Thuộc hạ xin ra mắt chủ nhân”
Trần Minh Quân hài lòng, đưa tay ra hiệu đối phương đứng lên rồi nói
“Sau này gọi ông chủ là được rồi. Dù sao thì cũng sống trong xã hội hiện đại, gọi chủ nhân nghe không có hay lắm.”
Hồng Kim Tinh đầu óc rất nhanh nhẹn, nghe xong thì liền đổi xưng hô
“Dạ, xin nghe theo ông chủ”
Trần Minh Quân mỉm cười, mặc dù nụ cười của hắn không ai có thể nhìn thấy. Hắn lại trịnh trọng nhắc thêm
“Còn một chuyện nữa, sau này đừng tùy tiện quỳ xuống. Ta không phải loại người thích người ta quỳ bái nhiều quá”
Nghe câu này không khỏi làm cho Hồng Kim Tinh âm thầm thán phục. Sống trên đời có mấy ai không mong muốn kẻ khác gặp mình đều phải quỳ bái và kính sợ cơ chứ. Từ đó, lòng tôn kính của hắn dành cho Trần Minh Quân vốn chưa có bao nhiêu giờ đã tăng lên rất nhiều, hắn cũng trịnh trọng đáp lại
“Dạ, thuộc hạ đã ghi nhớ”
Trần Minh Quân gật đầu, hắn cảm thấy mọi chuyện cũng ổn rồi, bèn nói lời cuối
“Như vậy đi, trước tiên ngươi cứ làm quen hoàn cảnh xung quanh. Có chuyện ta sẽ tìm ngươi, chúng ta sẽ ở lại đây thêm một thời gian rồi mới trở lại đất liền. Nếu có chuyện cần tìm ta, hãy đến trung tâm thung lũng. Nếu không phải vấn đề gì cấp bách thì đừng đến làm phiền ta thanh tu.”
“Dạ, thuộc hạ đã rõ”
Trần Minh Quân không nói gì thêm, cứ thế xoay người rời đi, quay lại chỗ tu luyện ở trung tâm của động thiên này.