Thuận Thiên

Chương 88: Tự tìm đau khổ



Chương 88: Tự tìm đau khổ

Những ngày tiếp theo, Trần Minh Quân tập trung khai mở một số tiểu huyệt. Mục đích của việc này là để hỗ trợ chiến đấu. Còn sự việc liên quan đến Tử Sát Điệp thì bị hắn bỏ qua một bên, hoàn toàn không quan tâm gì đến.

Quá trình kích hoạt tiểu huyệt khá là thuận lợi và dễ dàng. Tốc độ cũng nhanh hơn so với kích hoạt đại huyệt. Trung bình một ngày là có thể kích hoạt được hai cái.

Hắn muốn tăng cường khả năng t·ấn c·ông b·ằng nắm đấm, cho nên ưu tiên kích hoạt các tiểu huyệt ở bàn tay.

Ngày đầu tiên, hắn kích hoạt thành công hai huyệt Hợp Cốc, Hậu Khê.

Ngày thứ hai, lại kích hoạt thêm hai huyệt Dương Khê, Dương Cốc.

Ngày thứ ba, huyệt Đại Lăng cũng được kích hoạt.

Nhưng 5 huyệt này nằm ở cả 2 bàn tay. Hắn cũng không muốn chỉ phụ thuộc vào một tay thuận. Vậy là lại tốn thêm 2 ngày để kích hoạt những huyệt tương đồng ở bàn tay nghịch.

Sau khi đã kích hoạt đủ số tiểu huyệt theo yêu cầu. Trần Minh Quân bắt đầu luyện tập dẫn chân khí tới bàn tay, rồi thông qua các tiểu huyệt này mà giải phóng ra bên ngoài.

Hiện tại hắn vẫn chưa tu ra linh khí, cho nên chỉ có thể học cách vận dụng chân khí. Cái khó là ở chỗ, chân khí khi thoát ra bên ngoài thì rất nhanh sẽ bị tiêu tán. Do đó, phải học được phương pháp điều động chân khí, đảm bảo chân khí được giải phóng không ngừng nghỉ lúc chiến đấu.

Quá trình này cần phải luyện tập. Cần phải đích thân thử nghiệm, cảm nhận rồi điều chỉnh nhiều lần.

Chân khí giải phóng Ít quá thì độ bao bọc sẽ không đủ, giống như đeo một cái găng tay quá mỏng. Lúc t·ấn c·ông đối phương thì cũng sẽ g·ây t·hương t·ích cho bàn tay. Lực sát thương tạo ra cho đối phương cũng bị yếu đi nhiều.

Còn giải phóng nhiều chân khí quá thì sẽ dư thừa, thất thoát chân khí không cần thiết. Thậm chí cũng vì tiết diện lớn mà làm giảm lực t·ấn c·ông, vô cùng tai hại. Đồng thời, tiêu hao quá lớn thì sẽ không thể duy trì chiến đấu quá lâu.

Tất cả những điều này cũng là lý thuyết mà thôi. Trên thực tế, rất khó để khống chế liều lượng chân khí được giải phóng qua huyệt đạo. Chuyện này phụ thuộc hoàn toàn theo cảm giác của từng người, trải qua tập luyện vô số lần, hình thành nên phản xạ tự nhiên của thân thể mà thành.



Trần Minh Quân muốn trong thời gian ngắn làm chủ được khả năng này thì vô cùng khó khăn. Cũng có thể nói là suy tâm vọng tưởng. Dù bản thân hắn cũng biết, nhưng lại muốn đích thân trải nghiệm.

Nếu chuyện gì cũng nghe theo số đông thì còn cần nghiên cứu làm gì. Đôi lúc, mặc dù biết trước kết quả là không thành công thì cũng nên thử một lần. Để bản thân trải nghiệm thực tế một lần. Trăm nghe cũng không thể bằng một thấy.

Không phải chỉ thành công mới mang lại lợi ích. Thất bại cũng mang lại những lợi ích khó ngờ. Biết đâu từ những thất bại đó mà chúng ta sẽ tìm ra đường con đường thành công.



Trần Minh Quân đang đứng trước một thân cây không biết tên. Hắn bắt đầu thử nghiệm sử dụng chân khí trong nắm đấm. Thân cây này chính là mục tiêu, cũng là bao cát mà hắn muốn dùng để luyện tập.

Hắn từ từ giơ nắm đấm lên, trong lòng động ý nghĩ, điều động chân khí di chuyển theo kinh mạch về hướng 5 tiểu huyệt đã kích hoạt trên tay.

Đoạn này thực sự quá khó, bởi vì chân khí ra khỏi thân thể thì vô hình vô bóng. Không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của nó. Cũng không biết nó bị tiêu tán nhanh chậm thế nào. Càng không thể biết được số lượng giải phóng ra bên ngoài đã đủ hay chưa. Cho nên mới nói, tất cả chỉ có thể tự mình thử nghiệm mà đạt thành.

Không có quá nhiều do dự, chỉ sau vài giây thì Trần Minh Quân cắn răng, tung ra một cú đấm thật mạnh lên thân cây. Để tập luyện, hắn bắt buộc phải dùng toàn lực, không thể giả vờ nhẹ nhàng được.

BỤP

Tiếng nắm đấm tiếp xúc lên thân cây vang lên.

Kế tiếp, gương mặt của Trần Minh Quân co rúm lại. Có thể nghe thấy hắn hít vào một hơi thật dài. Cánh tay từ từ rút về nhưng vẫn duỗi thẳng ra. Bởi vì các khớp ngón tay đang vô cùng đau nhức. Hắn đang cố nén cảm giác đau đớn lại, không để bản thân phát ra tiếng động nào lạ thường.

Hắn là đang sợ Hồng Kim Tinh vô tình nhìn thấy, lúc đó hắn sẽ chẳng biết phải giải thích thế nào.



THẤT BẠI!

Lần đầu thất bại là dễ hiểu, nhưng không ngờ lại thất bại thê thảm như vậy. Trần Minh Quân thề trong lòng, cú đấm khi nãy cứ như là hắn tay không đấm lên thân cây, hoàn toàn không cảm giác được một chút trợ lực nào cả.

Sau khi cơn đau đã dịu lại, hắn tiếp tục thử nghiệm. Thời gian chờ giải phóng chân khí cũng lâu hơn rất nhiều. Nhưng kết quả vẫn không thay đổi gì cả. Thậm chí vì dùng lực quá nhiều mà nắm đấm của hắn đã bị rách da chảy máu. Xương cốt cũng đã có chút ảnh hưởng nhè nhẹ rồi.

Mới có thử hai lần mà đã thê thảm như vậy rồi. Đó là vì quá trình thử nghiệm phải dùng hết sức. Cú đấm tung ra không được nhẹ tay.

Trần Minh Quân liền thực hiện một hành động vô cùng xa xỉ. Hắn lại dùng liệu thương dịch để khôi phục bàn tay. Đúng là vô cùng lãng phí, vô cùng chơi sang. Khi đã khôi phục thì hắn lại tiếp tục thử nghiệm.

Gần như là cả ngày hôm đó Trần Minh Quân đều dùng vào việc thử nghiệm. Cứ lâu lâu lại nghe tiếng BỤP vang lên. Một thân cây nào đó hơi bị xào xạc tán lá.

Trần Minh Quân liên tục thất bại, liên tục tiêu hao liệu thương dịch, liên tục điều chỉnh thời gian. Nhưng kết quả mà hắn thu được vấn là thất bại.

Một lần cuối cùng, hắn đã chờ rất lâu, phải hơn 30 phút. Nhưng khi cú đấm tiếp xúc với thân cây thì vẫn là cảm giác đó. Nắm đấm của hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự trợ lực nào cả.

Cho tới lúc này thì Trần Minh Quân đã kết luận được một chuyện. Vấn đề không phải ở thời gian giải phóng chân khí. Hắn đã làm sai cơ bản gì đó mà bản thân hắn hoàn toàn không nhận ra.

Trần Minh Quân đang ngồi tĩnh tâm suy nghĩ, dò tìm trong ký ức của người kia, hy vọng có thể tìm ra được chút kinh nghiệm.

Đáng tiếc, quá trình người kia luyện tập cũng không có gì khác hắn. Dù ký ức đó đã rất lâu, vô cùng nhạt nhòa, nhưng hắn có thể khẳng định là không có gì đặc biệt cần lưu ý cả. Kể cả trong chiến pháp cơ bản về chân pháp cũng không đề cập đến.

Hắn bắt đầu cảm thấy hoang mang và suy nghĩ lung tung.

“Chẳng lẽ vấn đề là do chính bản thân mình? Hoặc là nói, chân khí của mình có vấn đề?”

Thực tế trước mắt thì chỉ có thể giải thích được như vậy. Nếu người khác có thể làm được, còn hắn thì không. Rõ ràng vấn đề nằm ở chính bản thân hắn.



Càng nghĩ thì hắn càng cảm thấy khó hiểu. Hắn lại nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận chân khí trong cơ thể. Mọi thứ đều rất bình thường, chân khí chẳng có vấn đề gì cả. Thậm chí, hắn còn có thể xác định được, chân khí của hắn tinh thuần hơn đại đa số mọi người.

“Nếu chân khí không có vấn đề, thì vấn đề có phải do các tiểu huyệt?”

Trần Minh Quân cẩn thận cảm nhận xong thì tự nói. Sau đó, hắn lại thử điều động chân khí di chuyển về bàn tay, rồi tiến đến vị trí các tiểu huyệt.

“Rõ ràng mình có thể cảm nhận được chân khí đang bị thoát khỏi thân thể”

Hắn mạnh mẽ dùng ý chí tăng mạnh sức ép của chân khí về các tiểu huyệt. Sau đó, đưa bàn tay lên gần mặt, nhắm mắt để cảm nhận. Được một lúc thì hắn mở mắt ra, mày nhíu chặt lại và tự nói

“Không sai, chân khí có thoát ra. Khi tăng sức ép thì có thể cảm nhận được”

Điều này cũng giống như có ai đó thổi một hơi vào mặt bạn. Dù bạn không nhìn thấy được nhưng sẽ có thể cảm nhận được.

Trần Minh Quân im lặng ngồi nhìn bàn tay của mình. Trong đầu liên tục suy nghĩ lý do tại sao. Chân khí đã có thể giải phóng ra bên ngoài, nhưng tốc độ tiêu tán quá nhanh. Gần như là không hội tụ được chút nào quanh nắm tay. Chính vì vậy mà tất cả cú đấm của hắn trên cơ bản đều là tay không mà đấm.

Đúng lúc này thì ánh mắt trời khuất bóng ở đằng tây. Không gian đột ngột giảm xuống ánh sáng. Theo bản năng, Trần Minh Quân rời ánh mắt khỏi nắm tay mà nhìn lên cao.

Khi nhìn lên các vách đá xung quanh, trong ánh mắt của hắn liền lóe lên một tia thông suốt. Sau đó, hắn vỗ lên trán mình rồi tự trách

“Trời ạ, sao mình có thể quên chuyện này cơ chứ!”

Hắn đang ở bên trong một cái liên hoàn trận pháp. Trong đó, có ổn định trận. Tác dụng của trận này chính là ổn định năng lượng bên trong. Ngoài ra, nó còn có tác dụng phân tán đồng đều năng lượng. Chân khí cũng sẽ không tránh khỏi hiệu quả của trận pháp. Vừa thoát ra ngoài thì sẽ bị phân giải về năng lượng cơ bản rồi phân tán ra xung quanh.

Do đó, ở trong động thiên này không thích hợp để luyện chân pháp. Chỉ thích hợp để tu chân khí và linh hồn.

Khi hiểu ra điều này thì Trần Minh Quân chỉ có thể cười khổ không thôi. Cái này chính là tự bản thân tìm n·gược đ·ãi, chẳng thể trách được ai.