Đang lúc Trần Minh Quân cố chấp suy nghĩ thì đã bị một tiếng nói vang lên cắt ngang
“Xin chào ông chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo, kính xin ông chủ thứ lỗi đã làm phiền”
Người đến tất nhiên là Hồng Kim Tinh. Thời gian này hắn vẫn tự lo lấy mọi thứ, chưa bao giờ đến làm phiền Trần Minh Quân. Hắn biết, cao nhân như Trần Minh Quân thường xuyên bận rộn tu hành, rất không thích bị làm phiền. Cho nên, chuyện gì hắn tự lo được thì chắc chắn sẽ cố gắng hết sức tự lo.
Ngày hôm nay, mọi chuyện vẫn không có gì đặc biệt. Hồng Kim Tinh sinh hoạt và tu luyện vô cùng an ổn. Chỉ là đã phát sinh ra một chuyện ngoài ý muốn. Chuyện này khiến hắn rất sợ hãi, đồng thời cũng không phải là chuyện mà hắn có khả năng giải quyết.
Không tới 20 phút trước, hắn đang ngồi tu luyện thì nơi trái tim đột nhiên nhói đau. Cơn đau này rất lạ, không giống như cơn đau bình thường khi phệ tâm trùng uống máu. Giống như trái tim vừa bị cắn xé nhẹ một miếng vậy.
Cũng may mắn là nó chỉ nhói đau lên rồi không còn nữa. Trong lòng hắn cho rằng phệ tâm trùng có thể lâu quá không có liên lạc với chủ nhân cho nên có chút b·ạo đ·ộng. Thành ra, lúc uống máu đã mạnh miệng hơn một chút. Như vậy cũng không phải đại sự gì quá lớn. Nếu không phải chuyện vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn làm phiền Trần Minh Quân.
Chỉ thêm vài phút sau thì lại một cơn nhói đau khác truyền tới. Lần này không còn nhẹ nhàng đơn giản nữa. Cơn đau này tuy chỉ là nhói lên nhưng cũng đủ làm hắn phải ôm ngực gồng mình mới chịu nổi.
Lúc này thì Hồng Kim Tinh biết đại sự chẳng lành rồi. Hắn không còn do dự mà lập tức tiến sâu vào trung tâm để tìm Trần Minh Quân. Không ngờ vừa đúng lúc giúp Trần Minh Quân cắt đứt trạng thái suy nghĩ tiêu cực khó lòng tự thoát.
Tiếng gọi của Hồng Kim Tinh làm cho Trần Minh Quân có chút giật mình. Kế tiếp, hắn đứng bật người dậy, đưa tay lau đi mồ hôi đã phủ đầy trên trán.
Hắn đã bừng tỉnh từ trạng thái kia, trong lòng không khỏi cảm thấy nghĩ mà sợ. Hắn cũng không phải không có những hiểu biết về chuyện này. Nhưng trong lúc vô tình bản thân đã bị kéo vào mà không hề hay biết. Những việc như thế này chính là lý do dẫn tới cái gọi là tẩu hỏa nhập mà, tâm thần r·ối l·oạn. Hậu quả thật sự rất là đáng sợ.
Trần Minh Quân cố gắng điều chỉnh một chút trạng thái tinh thần của bản thân. Dù không thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhưng cũng đủ tỉnh táo để nói chuyện.
Sau một lúc, hắn hòa ái hỏi
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hồng Kim Tinh nghe hỏi thì vội vàng kể lại tình huống của bản thân, cũng nói ra suy đoán trong lòng. Tình huống phệ tâm trùng như vậy chỉ có một khả năng. Đó chính là nó đã loáng thoáng cảm ứng được liên hệ của chủ nhân. Từ đó mà suy ra, Tử Sát Điệp có thể đã ở rất gần động thiên này.
May mắn cho Hồng Kim Tinh, bên trong động thiên này có hệ thống trận pháp ngăn cách với bên ngoài. Dù không phải ngăn cách tuyệt đối nhưng cũng gần như là vậy.
Chính vì lý do đó mà phệ tâm trùng mới không hoàn toàn b·ạo đ·ộng. Bởi vì nó cũng chỉ hơi có chút cảm ứng với chủ nhân của nó mà thôi.
Không chỉ bản thân phệ tâm trùng có cảm ứng với chủ nhân. Tử Sát Điệp chắc chắn cũng đã phát hiện ra sự liên hệ khi có khi không này. Không loại trừ khả năng đối phương đang ở rất gần và đang tiến hành tìm kiếm.
Trần Minh Quân nghe xong thì cũng cảm thấy cần phải làm gì đó. Lỡ như Tử Sát Điệp thông qua liên kết khi có khi không này mà ra được lệnh cho phệ tâm trùng thì Hồng Kim Tinh khó tránh khỏi c·ái c·hết.
Đột nhiên hắn nhớ tới cái tủ lạnh kia. Không sai, ở động thiên này thì còn có thể có chút liên hệ. Nếu vào bên trong hộp trữ vật thì chắc chắn sẽ bị đoạn tuyệt hoàn toàn. Với lượng không khí trong tủ lạnh, có thể sẽ đủ để Hồng Kim Tinh sinh tồn trong khoảng vài tiếng đồng hồ.
Đây là đối với người có chút tu vi trong người, có thể điều chỉnh hơi thở chậm lại. Còn với người bình thường thì không được lâu như thế.
Cảm thấy hiện tại chỉ có thể làm như vậy. Trần Minh Quân liền giơ tay ra rồi động ý niệm. Đột nhiên từ trong hư vô xuất hiện thêm một cái tủ lạnh rồi hạ xuống mặt đất.
Hồng Kim Tinh trợn mắt lên mà nhìn, miệng há to như một quả trứng. Hắn nói năng không rõ ràng mà hỏi
“Ông … ông ông chủ … Cái này.. cái này …cái này ….”
Trần Minh Quân từ tốn đáp
“ừ, đây là một cái tủ lạnh loại lớn”
Hồng Kim Tinh lắc lắc cái đầu, ý hắn đâu phải là hỏi đây là cái gì. Hắn đâu có bị mù, cũng không có bị ngu. Hắn dĩ nhiên biết đây là một cái tủ lạnh. Thứ hắn muốn biết là cái tủ lạnh này từ đâu mà có. Không lẽ ông chủ của hắn thực sự là thần tiên, có thể biến ra vật này vật kia.
Hắn hỏi lại bằng giọng hơi rung rung
“Ông chủ ….ông .. ông thực sự là một vị thần tiên sao?”
Trần Minh Quân sờ sờ cầm rồi tự nhủ
“Thần tiên sao? Có lẽ sau một thời gian nữa thì có thể xem là vậy”
Đây cũng không phải hắn tự sướng. Với một người bình thường mà nói. Những người đã tu ra linh khí thì chẳng khác gì thần tiên. Có thể bay, sống lâu, nếu tu vi tinh tiến xa hơn thì trường sinh cũng không phải là không thể. Đó chẳng phải là thần tiên thì còn là gì.
Đó là suy nghĩ của Trần Minh Quân, nhưng mà câu nói này lọt vào tai Hồng Kim Tinh thì có ý nghĩa hoàn toàn khác. Theo hắn hiểu, ông chủ của hắn đúng là thần tiên. Chỉ là đang gặp phải vấn đề gì đó, cho nên mới nói là sau một thời gian nữa.
Trong lòng Hồng Kim Tinh nhất thời kích động. Không ngờ chuyến đi cầu thuốc lần này hắn lại nhân họa đắc phúc. Bị con ả Tử Sát Điệp ám hại, nhưng cũng nhờ vậy mà gặp được Trần Minh Quân. Hắn thề trong lòng, kể từ giờ phút này, hắn sẽ không bao giờ rời khỏi Trần Minh Quân, sẽ là một thuộc hạ trung thành tận tâm nhất có thể.
Ánh mắt của Hồng Kim Tinh nhìn Trần Minh Quân trở nên lấp lánh. Cứ như một tên đàn ông háo sắc nhìn một mỹ nhân tuyệt sắc. Toát ra đầy vẻ thèm thuồng và khao khát.
Khi nhìn vào ánh mắt này, Trần Minh Quân không tự chủ được mà rùng mình một cái. Da ga da thịt kéo nhau nổi lên toàn thân. Hắn không khỏi âm thầm suy nghĩ
“Chuyện gì vậy trời! Đừng có nói cái tên này có đam mê đặc biệt nào đó nghe”
Trần Minh Quân ho nhẹ rồi nói
“Khụ khụ .. a hèm … Thôi được rồi. Trước mắt ta sẽ giúp ngươi tạm tránh né Tử Sát Điệp. Người chui vào cái tủ lạnh này đi, ta sẽ đưa người vào một nơi bí ẩn. Khoảng vài giờ đồng hồ sau ta sẽ đưa người ra.”
Hồng Kim Tinh nghe như vậy thì cũng không hỏi nhiều, lập tức tiến lên, bước vào bên trong tủ lạnh. Khi hắn muốn đóng nắp lại thì lại nghe Trần Minh Quân nói
“Nhớ kỹ lời ta, trước khi ta gọi thì không được mở nắp ra. Nếu không thì ngươi chắc chắn sẽ bị c·hết ngạt. Nhớ kỹ chưa?”
Hồng Kim Tinh trịnh trọng đáp
“Dạ, thuộc hạ đã nhớ rõ”
Nói xong thì hắn đóng nắp tủ lạnh lại.
Trần Minh Quân cũng không chờ gì thêm. Hắn đưa tay chạm lên tủ lạnh, ý niệm vừa động thì cái tủ liền biến mất, đi vào bên trong không gian hư vô. Một trần gió nhẹ thổi qua, dấy lên một chút bụi đất cùng lá khô.
…
Trần Minh Quân và Hồng Kim Tinh suy đoán không sai. Tử Sát Điệp đang ở rất gần họ. Nói chính xác hơn là đã ở sát ở bên ngoài động thiên. Không chỉ có Tử Sát Điệp, còn có hơn chục người khác đang tìm kiếm khu vực xung quanh đó.
Giây phút Hồng Kim Tinh đi vào không gian hư vô, Tử Sát Điệp liền dừng bước chân. Ả ta nhắm mắt lại cảm ứng, qua được gần một phút thì mở mắt ra rồi tức giận tự nói
“Sao lại biến mất rồi. Rõ ràng khi nãy còn cảm giác được một chút liên hệ mà”
Ả ta không tin một người đã bị nhiễm phệ tâm trùng có thể thoát khỏi tay mình. Nhất là khi đối phương chỉ có thể ở vòng quanh trên đảo.
Nếu có người nào nhiễm phệ tâm trùng cố tình rời xa Hòn Khoai thì ả sẽ cảm nhận được ngay. Khi đó, chỉ cần hạ lệnh thì đôi phương chắc chắn sẽ c·hết.
Thời điểm Hồng Kim Tinh bị Trần Minh Quân đưa vào động thiên. Tử Sát Điệp liền cảm thấy mất liên hệ với một con phệ tâm trùng.
Kể từ hôm đó, ả ta tăng cường tìm kiếm cả ngày lẫn đêm. Cho đến hôm nay, khi ả ta đi qua khu vực này thì đột nhiên cảm ứng được một chút liên hệ.
Tử Sát Điệp cũng không ra lệnh cho phệ tâm trùng g·iết c·hết Hồng Kim Tinh. Ả ta muốn giữ mối liên hệ này để tìm ra đối phương. Theo suy nghĩ của Tử Sát Điệp, người bị nhiễm phệ tâm trùng sẽ không dám phản bội. Như vậy, chỉ còn lại một khả năng, chính là đã b·ị b·ắt giữ. Mà người đã ra tay bắt giữ Hồng Kim Tinh chắc chắn là người mà ả ta muốn tìm.