Thuận Thiên

Chương 96: Nhóm bạn đại học



Chương 96: Nhóm bạn đại học

Việc Hồng Kim Tinh có thể luyện quy tức chân pháp tới trạng thái 3 trong vòng nửa tháng cũng không xem là nhanh. Tốc độ này là tương đối tốt thôi. Người nào tu ra chân khí thì đều sẽ dễ dàng luyện thành. Khác biệt thời gian cũng không quá lớn.

Trần Minh Quân khá hài lòng, hắn cũng không cần đối phương đạt trạng thái 4. Chỉ cần trạng thái 3 cũng đủ để duy trì sự sống trong nhiều ngày rồi.

Hắn nhìn sắc trời, rồi lại nhìn qua cái buồng đất sét, cuối cùng là nhìn Hồng Kim Tinh và hỏi

“Đã nửa tháng trôi qua, phệ tâm trùng vẫn không có dị động hay sao?”

Trần Minh Quân cảm thấy có chút vấn đề bất thường. Trước đây, chỉ cần Hồng Kim Tinh ở ngoài không kéo dài quá 2 ngày là phệ tâm trùng sẽ có cử động. Lần này thì thời gian có phần hơi quá dài. Chính vì vậy hắn mới hỏi thăm.

Hồng Kim Tinh nghe hỏi thì cũng sững người. Không sai, hắn cũng không để ý đến vấn đề này. Bởi vì tâm trí tập trung luyện quy tức chân pháp cùng với xây đắp cái buồng, thành ra hắn cũng quên bén cái vấn đề chủ chốt kia.

Hồng Kim Tinh gãi đầu, nét mặt tỏ vẻ khó hiểu mà đáp

“Dạ thưa, hình như là không có dị động gì cả. Hoặc có lẽ do thuộc hạ quá tập trung vào luyện quy tức chân pháp nên không phát hiện”

Trần Minh Quân lắc đầu phủ định, hắn chắc chắn không có chuyện như vậy. Nhưng nhìn chung thì đây cũng là một việc tốt. Cũng nhờ vậy mà Hồng Kim Tinh đã thuận lợi học được quy tức chân pháp, đồng thời cũng kiến tạo được một cái buồng đất sét.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không giảm cảnh giác. Chuyện như thế này chỉ có 2 lý do có thể giải thích được.

Lý do thứ nhất, Tử Sát Điệp đang muốn thả câu. Cố ý không tìm kiếm liên hệ với phệ tâm trùng. Mục đích là để hắn cho rằng ả đã rời đi. Chỉ cần hắn chủ quan và xuất hiện, chắc chắn sẽ bị tím gọn.

Lý do thứ hai, cũng là lý do tốt đẹp nhất. Tử Sát Điệp đã thực sự rời đi. Có thể đối phương đã gặp phải chuyện gì đó, bị buộc phải rời đi. Nếu đúng là như vậy, kế hoạch rời khỏi Hòn Khoai của hắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Mặc dù đưa ra phán đoán, nhưng Trần Minh Quân vẫn giữ tinh thần cảnh giác. Thà cho rằng đối phương đang thả câu, còn hơn là quá tự tin dẫn tới bất cẩn.

Trần Minh Quân cảm thấy, mọi thứ cần thiết đều đã có đủ cả rồi. Chọn ngày không bằng đúng dịp, hắn quyết định đêm này sẽ rời đi. Hắn nói với Hồng Kim Tinh

“Ngươi còn cần chuẩn bị gì thì hãy tranh thủ làm. Đêm nay, chúng ta sẽ rời đi”

“Dạ, thuộc hạ đã rõ!”

….



Bóng tối phủ xuống rất nhanh

Khoảng 22 giờ đêm

Trần Minh Quân đình chỉ tu luyện và trở lại chỗ Hồng Kim Tinh. Khi hắn đến nơi thì đã thấy Hồng Kim Tinh đang đứng chờ sẵn ở đó.

“Ông chủ, thuộc hạ đã sẵn sàng!”

Trần Minh Quân gật đầu. Sau đó, Hồng Kim Tinh chui vào bên trong buồng đất sét. Hắn mang theo một số ống tre, bên trong chứa nước và thức ăn khô. Đây là hắn chuẩn bị ở bên trong vài ngày. Thời gian bình thường, hắn sẽ vận dụng quy tức chân pháp để hạn chế tiêu hao dưỡng khí. Lúc cơ thể đạt cực hạn năng lượng thì sẽ thức tỉnh để bổ sung thức ăn và nước uống.

Chuyện này bản thân Trần Minh Quân cũng chưa có suy nghĩ qua. Bao nhiêu đó cho thấy, đối với sinh tồn thì hắn vẫn còn hơi non kinh nghiệm.

Trần Minh Quân trợ giúp Hồng Kim Tinh lấp lại chỗ trống của buồng đất sét rồi ra thu vào không gian hư vô. Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng không gian hư vô. Sự xuất hiện của buồng đất sét đã chiếm đi phần lớn thể tích bên trong. Nhưng nhìn chung thì vẫn rất là ổn định, không có dấu hiệu xấu gì cả. Hắn tiếp tục quan sát hơn 30 phút thì mới thu hồi tinh thần.

Lúc bấy giờ đã là nửa đêm, bầu trời không trăng, ít sao. Điều kiện hoàn hảo để ẩn giấu và lẩn trốn.

Trần Minh Quân kích hoạt trận pháp triệt quang và tiến đến chỗ lối ra vào. Hắn bình tĩnh nhặt hòn đá chìa khóa lên và gắn vào vị trí của nó. Trận pháp được kích hoạt, lối ra đã thông.

Hắn cẩn thận và nhẹ nhàng bước ra. Vừa rời khỏi vách đá, đập vào mắt là một màu tối đen như mực. Ngày hôm nay đúng là một ngày vô cùng u tối. Trên trời không trăng, ánh sao cũng rất ít. Cứ như có một đám mây to lớn đã che khuất cả bầu trời. Tạo ra một khung cảnh vô cùng đáng sợ.

Cũng nhờ sự tối đen này mà một số nơi lại trở nên vô cùng nổi bậc. Trần Minh Quân đưa mắt nhìn về một phương hướng. Nơi đó có ánh đèn đang chiếu rọi ra tận ngoài biển xa. Cứ như có một cây cột ánh sáng nối dài ra vô tận vậy.

Đó chính là ngọn hải đăng trên đảo Hòn Khoai. Công trình đứng sừng sững qua hơn 100 năm lịch sử, chiếu sáng cho tàu thuyền đi lại quanh khu vực biển Cần Giờ - Côn Đảo - Hòn Khoai - Phú Quốc. Chính vì bề dày lịch sử hơn một thế kỷ mà ngọn hải đăng này là điểm đến yêu thích của du khách đến Hòn Khoai.

Trần Minh Quân muốn di chuyển đến gần ngọn hải đăng. Sau đó, hắn sẽ chờ đến khi có du khách đến thì trà trộn vào. Việc còn lại chỉ cần thỏa thuận với đoàn du khách để được đi chung thuyền trở về đất liền.

Hắn cũng không lo lắng sẽ bị các chiến sĩ biên phòng tra xét. Bởi vì hắn là công dân nước Việt chính tông, trên người cũng có đầy đủ giấy tờ cá nhân.

Điều duy nhất làm hắn lo lắng là Tử Sát Điệp. Bởi vì hắn không có cơ sở nào để khẳng định đối phương còn trên đảo hay đã rời đi.

Chính vì vậy mà hắn di chuyển vô cùng chậm chạp. Lần này, hắn đã biết phải hạn chế để lại dấu vết. Có thể những dấu vết này không có nhiều tác dụng vào ban đêm. Nhưng khi trời sáng thì sẽ rất dễ làm lộ hành tung của hắn.

Bởi vì hắn cũng chưa biết Hòn Khoai đã cho phép du khách đến tham quan trở lại hay chưa. Trong trường hợp xấu nhất, hắn còn phải trở lại động thiên. Nếu bị lộ dấu vết và bị tìm theo thì sẽ vô cùng phiền toái.



Một tiếng đồng hồ trôi qua. Trần Minh Quân không gặp phải bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Hắn vẫn từ từ di chuyển trong rừng, tiếp cận về phía ngọn hải đăng.

“Có vẻ như tối nay là một đêm may mắn!”

Trần Minh Quân vừa di chuyển vừa âm thầm tự nhủ.



Cùng thời gian đó, ở trên đất liền.

Tại chợ Đất Mũi, thuộc xã Đất Mũi, huyện Ngọc Hiển, tỉnh Cà Mau.

Thời điểm này, gần như nhà nào cũng đã tắt đèn đi ngủ. Chỉ có duy nhất một ngồi nhà 3 tầng là ngoại lệ. Trước cửa ngôi nhà, một người thanh niên cùng tuổi với Trần Minh Quân đang đứng chờ đợi ai đó.

Ánh mắt của chàng thanh niên này luôn hướng về phía con đường ở đằng xa. Lâu lâu lại cầm điện thoại lên xem giờ.

Một lúc trôi qua, người này mở khóa điện thoại. Dò tìm một số trong danh bạ rồi bấm gọi.

Tiếng chuông vang lên! Nhưng chờ đợi rất lâu mà không có ai bắt máy. Cuối cùng là một câu thông báo “Thuê bao quý khách vừa gọi không bắt máy …”

Người này tỏ ra khá lo lắng, định tiếp tục bấm gọi một lần nữa.

Nhưng anh ta chỉ vừa bấm gọi thì đã có ánh đèn xe máy từ xa chiếu sáng nơi này. Sau đó, lần lượt có 5 chiếc xe máy rền vang kéo tới và dừng lại trước mặt người thanh niên này.

Người thanh niên điều khiển chiếc xe máy đầu tiên tắt máy xe, cởi nón bảo hiểm ra rồi than thở

“Cái thằng này, thiệt là khổ quá mà, tao đang chạy xe, mày gọi gì mà gọi nhiều vậy?”

Những người khác cũng lần lượt tắt máy xe và cởi nón bảo hiểm ra.

Lúc này, người thanh niên kia cũng tắt điện thoại rồi tiến lên. Dùng tay đấm thật mạnh lên vai của người vừa nói và trách

“Mày còn dám nói, tự nhiên báo tin cho tao, nói là đã sắp tới rồi. Làm tao ra đứng đây chờ hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy mặt đứa nào. Tao sợ là sợ tụi bây gặp chuyện gì nên mới phải gọi nhiều như vậy”



Lúc này, hai cô gái chạy một chiếc xe khác cũng tiến lên

“Thế Thành à, làm ông lo lắng rồi. Đáng lý bọn tôi đã tới từ nửa tiếng trước thật. Nhưng vì tôi bị ngã xe, xe ủa tôi cũng vì thế mà gặp sự cố, cho nên cả bọn phải dừng lại giúp tôi sửa xe.”

Đặng Thế Thành nghe vậy thì quan tâm hỏi

“Trời, vậy bà có bị làm sao không? Chuyện như vậy sao không gọi báo cho tôi?”

Trương Xuân chính là người vừa gọi bị Đặng Thế Thành đấm vào vai, lúc này hắn mới lên tiếng

“Lúc đó bọn tôi còn cách chỗ này hơn 20km. Mà Thảo Như cũng không có bị làm sao, cho nên bọn tôi không có báo cho ông hay. Bọn tôi thừa hiểu, nếu báo tin cho ông, thế nào ông cũng một mình chạy xe đến tìm. Như vậy không phải nguy hiểm cho chính ông hay sao”

Mọi người cũng chèn vào lời nói

“Đúng đó, giờ không phải mọi chuyện đã ổn rồi sao?”

“Thôi đừng đề cập chuyện này nữa. Ông định để bọn tôi đứng đây tới sáng hay sao?”

“Phải rồi, chạy xe lâu như vậy. Tôi đang muốn nằm ngủ một giấc đây”

Đặng Thế Thành cũng không nói gì thêm về chuyện kia. Hắn hướng dẫn mọi người dẫn xe vào nhà. Sau đó, bố trí phòng ngủ cho mọi người. Trong nhóm có tổng cộng 10 người, 6 nam và 4 nữ. Tổng cộng cần đến 5 phòng ngủ. Gia đình Đặng Thế Thành kinh doanh khách sạn. Cho nên vấn đề chỗ ngủ sẽ không thành vấn đề.

Sau khi đã sắp xếp xong mọi thứ. Cả đám hội tụ ở tầng trệt để ăn khuya và nói chuyện. Lúc này, Đặng Thế Thành mới phát hiện thiếu người. Hắn liền hỏi

“Tại sao không có Minh Quân vậy Trương Xuân?”

Thì ra nhóm người này là bạn đại học của Trần Minh Quân. Là những người may mắn sống sót sau vụ thiên biến tại Cần Thơ.

Trương Xuân nghe hỏi thì lắc đầu đáp

“Tao không gọi được cho thằng Quân. Khi tao tới nhà tìm thì ba mẹ cậu ta chỉ nói là cậu ta đã đi làm việc gì đó. Điện thoại cũng không gọi được, cho nên không còn cách nào.”

Một cô gái cũng lên tiếng

“Nhắc mới nhớ, kể từ vụ việc ở Cần Thơ, hình như tôi chưa từng thấy Minh Quân, chỉ nghe nói cậu ấy được cứu từ một đ·ống đ·ổ n·át. Không biết cậu ấy có b·ị t·hương nặng lắm không?”

Nghe tới chuyện này thì không khí trong căn phòng đột ngột lắng xuống. Thiên biến tại Cần Thơ đã c·ướp đi sinh mạng của rất nhiều người. Trong đó còn có rất nhiều bạn bè thân quen của mọi người. Nghĩ tới thì làm sao có thể không đau buồn cho được.