Thuận Thiên

Chương 97: Thuận lợi



Chương 97: Thuận lợi

Cảm thấy bầu không khí hơi âm u, Trường Xuân liền hô lên

“Mọi người làm sao vậy? Chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi. Chúng ta đến đây không phải là vì để giải tỏa áp lực sao? Không nên nhắc về chuyện đau lòng đó nữa”

Trường Xuân lại vỗ lên vai Đặng Thế Thành rồi hỏi

“Thế Thành này, vụ tàu thuyền ông đã chuẩn bị chưa? Nghe nói phải mất vài tiếng đồng hồ mới ra tới đảo, sáng sớm mai chúng ta phải xuất phát sớm đó nhé”

Đặng Thế Thành lấy tay vỗ lên ngực mình mà nói

“Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là đâu vào đó cả rồi. Thuyền cũng đã neo đậu ở sau nhà. Đúng 5 giờ sáng mai, chúng ta sẽ xuất phát và ăn sáng trên thuyền luôn”

Nhờ vậy mà đám bạn lại có chủ đề để nói chuyện. Không khí u buồn đã bị thổi bay nhanh chóng.

Sau khi ăn tối xong, đám bạn lại trò chuyện thêm chút thời gian, cuối cùng thì tất cả trở về phòng để ngủ lấy lại sức.



Trần Minh Quân cảm thấy mọi thứ thuận lợi quá mức rồi. Từ khi rời khỏi động thiên, hắn chưa gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn cả. Thậm chí, lòng hắn cũng không cảm nhận được chút linh cảm xấu nào.

Lúc ban đầu, hắn còn cho rằng tuyến đường hắn đi có lẽ không có người dò xét. Nhưng tới lúc này thì hắn cảm thấy không đúng như vậy.

Xét về những ngày tháng đã qua Kể từ lúc hắn tiến nhập đảo Hòn Khoai cũng đã qua một thời gian khá dài. Thế nhưng Tử Sát Điệp vẫn luôn kiên trì tìm kiếm hắn. Bao nhiêu đó đủ chứng minh đối phương không phải loại người dễ dàng bỏ cuộc.

Hơn nữa, gần đây còn phát sinh sự tình hắn bắt giữ Hồng Kim Tinh. Dựa theo điều này thì đối phương sẽ có thể khẳng định hắn còn ở trên đảo. Sau đó, Hồng Kim Tinh báo cáo chuyện phệ tâm trùng có dị động. Chuyện này sẽ củng cố thêm suy nghĩ hắn vẫn chưa rời đi trong lòng đối phương.

Nếu đã như vậy! Vì sao Tử Sát Điệp lại có thể rút đi được cơ chứ?



“Chẳng lẽ, đối phương đã chuẩn bị một cái bẫy nào đó lớn hơn. Đang chờ mình tự chui đầu vào rọ?”

Trần Minh Quân hơi hoảng sợ lo lắng. Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ thoáng quá mà thôi. Hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, rồi lắc đầu phủ định chính mình

“Không đúng, càng rời khỏi khu rừng thì càng dễ tiếp xúc với dân thường. Nhất là trên đảo có rất nhiều bộ đội biên phòng. Đối phương chắc chắn không ngu ngốc đến vậy!”

Nghĩ sao thì cũng khó mà hiểu được. Cho nên, hắn chỉ có thể bỏ qua, không tiếp tục tìm khổ. Chỉ cần cẩn thận và luôn cảnh giác là được.

Sau nhiều lần ăn thiệt thòi thì hắn cũng tập được thói quen không bao giờ được buông lỏng. Hay nói chính xác hơn là, chỉ cần chưa xác nhận được chắc chắn thì không được tự cho là đúng.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua

Trần Minh Quân đã đến rất gần ngọn hải đăng. Và dĩ nhiên là vẫn bình an vô sự. Ngoài trừ côn trùng và chim thú thì hắn không chạm phải bất cứ người nào.

Lại thêm một ít thời gian, hắn đã tiếp cận được ngọn hải đăng.

Trần Minh Quân cũng không ngu ngốc mà trực tiếp đi ra bên ngoài. Bình thường, không có du khách nào qua đêm trên đảo cả. Giờ mà hắn ló mặt ra thì sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức.

Hắn đi tìm một chỗ kín đáo, khoảng cách không quá xa ngọn hải đăng. Sau khi bố trí một trận pháp ẩn nặc thì bắt đầu vận chuyển tịnh thần thuật để hồi phục tinh thần. Đồng thời, hắn cũng giành chút thời gian kiểm tra tình hình của Hồng Kim Tinh. Đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



Sáng hôm sau

Ánh sáng bình minh xuất hiện làm cắt ngang quá trình tu luyện của Trần Minh Quân. Hắn mở mắt ra quan sát xung quanh.

Chỗ hắn đang ngồi nằm khá gần con đường dẫn tới ngọn hải đăng. Cách không quá xa, cùng không quá gần. Chỉ cần có một đoàn người đủ đông đi ngang qua thì hắn có thể xuất hiện từ đằng sau. Cứ như vậy sẽ dễ dàng hòa nhập vào đám đông.

Cái gọi là đám đông cũng tầm vài người mà thôi. Nhiều lắm cũng tầm chục người là cùng. Dù sao thì Hòn Khoai cũng không phải là một địa điểm du lịch chính thức. Việc khách du lịch đến đây tham quan cũng chỉ là tự phát. Phương tiện di chuyển chủ yếu là thuê mướn tàu thuyền của ngư dân.



Thông thường, phải tới hơn 9 giờ sáng thì mới có khách ghé đảo. Nếu họ xuất phát sớm từ 5 giờ sáng, cũng phải tầm 7 giờ hơn mới đến được Hòn Khoai. Nhưng có mấy ai mà thức sớm như vậy, đa phần đều bắt đầu xuất phát từ 7 hoặc 8 giờ sáng.

Trần Minh Quân bình tĩnh chờ đợi. Hắn ngồi bên trong trận pháp ẩn nặc. Cũng không sợ sẽ có chiến sĩ nào nhìn thấy. Mối quan tâm của hắn là người phụ nữ tên Tử Sát Điệp kia.

Tuy nhiên, hắn đã không còn ở sâu trong rừng. Nỗi lo vẫn còn nhưng không quá căng thẳng. Dĩ nhiên, hắn vẫn muốn giữ thái độ cẩn thận để đảm bảo an toàn.

Trần Minh Quân tập trung toàn bộ tinh lực để quan sát xung quanh. Hắn không tu luyện, cũng không phân tâm làm chuyện gì khác. Đây là thời điểm n·hạy c·ảm, hắn đã rời khỏi chỗ trú ẩn an toàn. Chỉ cần có sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra thì phiền phức sẽ vô cùng nhiều. Thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng.

Thời gian từng phút trôi qua một cách chậm chạp. Thời gian là một tồn tại rất kỳ lạ. Khi bạn muốn nó trôi nhanh thì sẽ cảm thấy nó vô cùng chậm chạp. Nhưng khi bạn đang thiếu thời gian thì lại thấy nó trôi qua rất nhanh.

Cho nên, chờ đợi là một chuyện rất dài và nhàm chán. Nhưng giây phút vui vẻ thì lại rất nhanh qua mất.

Trần Minh Quân vẫn còn một nỗi lo lắng khác. Mọi kế hoạch của hắn sẽ tiêu tan nếu Hòn Khoai vẫn chưa cho phép du khách đến tham quan. Chính vì thế mà trong lòng Trần Minh Quân khá là hồi hộp.

Thời gian trôi qua càng nhiều, nỗi lo trong lòng Trần Minh Quân lại càng lớn.

Rất nhanh, Mặt Trời cũng đã lên cao, ánh nắng đã tương đối gắt. Trần Minh Quân ước lượng lúc này có thể đã hơn 9 giờ sáng. Nhưng ngoài trừ các chiến sĩ biên phòng thì hắn vẫn chưa thấy du khách nào cả. Khó mà diễn tả được tâm lý lúc này của Trần Minh Quân. Chỉ có thể tóm gọn trong 4 chữ “vô cùng lo lắng”.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, nghĩa là đã hơn 10 giờ sáng. Trần Minh Quân đã bắt đầu cảm thấy trong lòng trùng xuống rồi.

Hắn cũng đã từng du lịch Hòn Khoai một lần. Chính vì vậy mà cũng nắm bắt được một số thông tin. Lúc đó, thời điểm hắn cùng gia đình đến đây cũng chỉ khoảng 9 giờ. Chưa tới 10 giờ thì đã lên tới ngọn hải đăng rồi. Chưa kể, còn có rất nhiều người đến sớm hơn gia đình hắn.

Có thể nói, hơn 10 giờ mã không thấy một người du khách nào thì đã có thể sơ bộ kết luận được vấn đề rồi.

“Nếu Hòn Khoai bị phong cấm dài lâu thì mình phải làm sao đây?”



Trần Minh Quân ảo não tự nói

Đúng lúc này, vài tiếng nói cười đùa vang lên từ xa xa làm cho tinh thần Trần Minh Quân tỉnh táo lại. Hắn cẩn thận lắng nghe và đưa mắt nhìn về phía xa xa.

Không bao lâu sau, vài bóng người xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Nhìn thấy cảnh này thì Trần Minh Quân không tự chủ được mà muốn la lên một tiếng hoan hô thật to.

Nhưng hắn không có làm vậy mà bình tĩnh hít vào một hơi thật sâu để hạ nhiệt kích động. Sau đó, hắn đưa mắt quan sát những người kia.

Tổng cộng chỉ có 2 người, một nam một nữ. Độ tuổi dưới trung niên nhưng đã ngoài thanh niên. Tầm khoảng 28 đến hơn 30 tuổi. Hai người này giống như là một cặp tình nhân. Chắc là cùng nhau đi ra đảo Hòn Khoai du lịch.

Trần Minh Quân chỉ quan sát, không có quyết định lộ mặt ra. Chỉ có 2 người thì khó mà trà trộn vào được, sẽ rất dễ gây chú ý.

Hơn nữa, ví dụ lúc này chỉ có 2 người này đến đảo tham quan. Việc hắn xuất hiện chẳng phải là tự khai tự báo bản thân có vấn đề hay sao. Cho nên, hắn buộc lòng phải chờ đợi thêm. Đã xác định được đảo Hòn Khoai không còn phong cấm thì hắn đã có thể an tâm chờ đợi.

Cứ như vậy, Trần Minh Quân ngồi yên một chỗ mà quan sát. Sự xuất hiện của cặp tình nhân kia cứ như là một dấu hiệu tốt lành. Bởi vì sau đó đã thêm vài nhóm cũng đi lên ngọn hải đăng, tuy các nhóm này không đông người, nhưng cũng đã xuất hiện nhóm hơn 4 người.

Trần Minh Quân vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Hắn chờ cho có nhiều nhóm người lên và xuống. Tạo ra số lượng người lên và xuống đủ nhiều thì hắn sẽ bắt ngờ xuất hiện và đi xuống. Dĩ nhiên là sẽ cố tình đi theo một nhóm nào đó. Bởi vì hắn còn phải đi thuyền nhờ, dĩ nhiên là sẽ trả phí.

Đa số mọi người đi ra đảo đều là bao thuyền trọn gói. Khi xuất hiện một cá nhân lẻ thì có thể đóng góp vào chi phí thì sẽ không thành vấn đề gì.

Đảo mắt một cái đã sắp tới giữa trưa. Tính ra thì đang có vài nhóm người lên xuống khu vực này. Trần Minh Quân cảm thấy thời cơ có lẽ đã ổn rồi. Hắn quyết định, khi có một nhóm người tiếp theo đi xuống thì hắn sẽ xuất hiện từ đằng sau họ.

Nhưng hắn còn chưa chờ được nhóm nào đi xuống thì đã nghe những tiếng cười nói rôm rả từ phía xa. Có một nhóm người khá đông đang từ dưới đi lên ngọn hải đăng.

Trần Minh Quân cảm thấy mấy giọng nói này có phần hơi quen tai. Hắn liền tập trung ánh mắt để nhìn. Thị lực của hắn vô cùng tốt, có thể nhìn xa hơn tầm nhìn của người thường rất nhiều. Khi người ta chưa nhìn thấy hắn thì hắn đã có thể nhìn rõ người ta.

Lúc Trần Minh Quân quan sát được đám người này thì trong lòng sững sờ.

“Ủa? Đám bạn đại học của mình. Còn có Trường Xuân đi cùng nữa!”

Trong đầu Trần Minh Quân lóe lên một tia vui mừng. Đúng là trời cũng giúp hắn, còn gì hợp lý hơn là đi cùng bạn bè của chính mình chứ. Ai mà để ý đám bạn này của mình lúc đầu có bao nhiêu người. Tự nhiên có thêm mình cũng sẽ không có mấy ai chú ý tới.

Trần Minh Quân cẩn thận quan sát xung quanh một vòng. Khi đã xác định không có ai ở gần thì hắn liền cởi áo khoác ra, cầm nó trên tay. Mặt nạ triệt quang và trận pháp triệt quang được hắn thu hồi. Sau đó, hắn nhanh chóng bước ra khỏi trận pháp và đạp chân lên còn đường mà du khách vẫn đi.

Hắn không tiến lên trên mà đi xuống dưới. Mục đích là để chạm mặt đám bạn của mình.