Sau khi tan làm, Trầm Cửu Ly trở về nhà nghỉ ngơi sau hai ngày liên tục tăng ca. Do dạo này toàn dùng thức ăn bên ngoài, tranh thủ về sớm nên cô nấu món yêu thích tẩm bổ cho bản thân.
Chẳng biết hương vị thế nào, nhưng trang trí cũng không kém cạnh đầu bếp chuyên nghiệp bao nhiêu.
Lúc này, món ăn được Trầm Cửu Ly dọn ra bàn, cô đứng nhìn rồi tặc lưỡi thầm khen ngơi bản thân, định lấy điện thoại chụp lại thì trùng hợp Đinh Tẫn Dực gửi tin nhắn đến.
“ Đã ăn tối chưa? ”
Trầm Cửu Ly bất giác mỉm cười, chỉ là cô không vội trả lời, trang trí vào thêm chút nữa đến khi hài lòng, sau đó mới phản hồi tin nhắn của anh bằng một hình ảnh.
Soạn tin gửi thêm:
“ Sắp ăn. ”
“ Tối nay cô không đi ăn với Giản Bái Sơn ư? ”
Trầm Cửu Ly chau mày, ánh mắt mông lung, kéo ghế ngồi xuống bắt đầu ăn tối nhưng cũng vừa suy nghĩ.
Anh ta có ân oán gì với Giản Bái Sơn sao?
Lần nào cũng nhắc đến nhỉ?
“ Anh không thấy tôi vừa nấu ăn xong sao? ”
“ Cô nấu sao?
- Thật không đấy?
- Cô nói sống chung với bạn, thật đáng nghi ngờ. ”
Trầm Cửu Ly đọc xong tin nhắn muốn phun ra thức ăn trong miệng, sau đó cô phải cố gắng nuốt xuống, nhìn vào điện thoại lên tiếng mắng chửi:
“ Còn tôi thì nghi ngờ con mắt và bộ não của anh á.
- Đinh Tẫn Dực, một ngày anh không chọc tôi nổi giận thì ăn cơm không ngon đúng không?
- Hay tập đoàn của anh sẽ phá sản?
- Ấy chết! ”
Trầm Cửu Ly đột ngột trợn mắt, vội vàng bụm miệng của mình lại, cảm thấy bản thân vừa gây nghiệp rất nặng.
“ Nhưng mình cũng đâu phải trù đâu. ”
Cho rằng như vậy, lòng cô nhẹ nhõm vài phần, cầm điện thoại soạn tin gửi lại cho Đinh Tẫn Dực, chắc chắn không phải những lời nói vừa rồi.
“ Bạn tôi đi làm chưa về, đang tận tụy chăm chỉ làm việc cho anh đó.
- Còn nữa, tôi nấu ăn hơi bị ngon đấy.
- Chính là kiểu con gái tài sắc vẹn toàn! ”
Ở thành phố F, Đinh Tẫn Dực dùng thẻ mở khóa vào phòng khách sạn. Lúc này, anh tạm thời ném điện thoại xuống giường, đưa tay cởi áo vest lẫn gile và tháo caravat, sau đó tiến lại sofa vừa mở khuy áo sơ mi vừa cầm điện thoại đọc tin nhắn của cô.