Hôm nay là ngày cuối tuần, cũng sắp đến giờ tan làm, Trầm Cửu Ly đang tập trung xử lý công việc thì điện thoại của cô rung lên, không những cô mà Đinh Mạn Nhu ngồi bên cạnh cũng chú ý.
Trầm Cửu Ly bất giác xoay sang, thấy cô ấy đang chăm chú nhìn mình, còn ngậm lấy đầu bút.
“ Em sao thế? ”
“ Không có gì, điện thoại của chị có tin nhắn kìa. ”
Trầm Cửu Ly ồ lên một tiếng, sau đó cầm điện thoại kiểm tra, nhưng trong lòng phần nào đoán được là Đinh Tẫn Dực gửi đến cho cô.
Thực sự thì cô đang vô cùng mông lung, lời Tạ Yên Nhiên nhắc nhở ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng, những nhận định và suy nghĩ của cô về anh.
Có thật anh phong lưu, bay bướm không?
Cô phải kiểm chứng thế nào đây?
Hỏi Đinh Mạn Nhu thì chắc chắn không được, chẳng lẽ cô ấy nói phải?
“ Tan làm tôi sang đón cô đi ăn tối nhé? ”
Sau đó, Trầm Cửu Ly soạn tin trả lời:
“ Tối nay không được, tôi đã có hẹn với bạn trước đó rồi. ”
Không những thế, Trầm Cửu Ly chụp ảnh màn hình đoạn trò truyện của cô và bạn gửi sang cho Đinh Tẫn Dực chứng minh, nội dung hẹn hò với nhau tối nay đi ăn.
“ Vậy khi nào cô sang nhà tôi lấy áo khoác? ”
“ Ngày mai anh có rảnh không? ”
“ Buổi chiều và tối tôi rảnh!
- Cô còn hứa với tôi một việc, có phải đã quên rồi không?
- Uy tín của cô chỉ có thể đến đó thôi sao? ”
Đọc xong tin nhắn, Trầm Cửu Ly vô cùng ngạc nhiên lẫn lo sợ, một mình lẩm nhẩm:
“ Mình hứa cái gì cơ? ”
Sau đó, soạn tin hỏi rõ:
“ Tôi hứa gì với anh? ”
Bên kia, Đinh Tẫn Dực tìm kiếm và chụp ảnh màn hình đoạn trò truyện tối ngày thứ tư gửi sang cho cô, kèm theo câu nói:
“ Hãy chứng minh mình là người có uy tín và tay nghề nấu nướng đỉnh cao đi. ”
Trầm Cửu Ly bất giác mỉm cười chúm chím, nhưng đột nhiên cô nhớ ra đây là nơi để làm việc và đang có rất nhiều đồng nghiệp, đặc biệt còn có Đinh Mạn Nhu nữa.
Nhắn tin mà cười tủm tỉm, có phải rất đáng nghi ngờ không?
Cô nhanh chóng thu lại nụ cười, hắng giọng trở về dáng vẻ nghiêm túc, soạn tin:
“ Chuyện đó để nói sau đi, vẫn chưa đến giờ tan làm, tôi không muốn bị đuổi việc đâu. ”
Dường như Đinh Tẫn Dực rất rảnh, cô vừa bấm gửi thì sau đó anh đã phản hồi.
“ Tập đoàn Thiên Đỉnh luôn mở cửa nghênh đón cô đến. ”
Bất giác Trầm Cửu Ly bật cười thành tiếng, lần này chính thức thu hút những đồng nghiệp, họ nhìn cô bằng ánh mắt không thể tò mò hơn.
Khụ...
Cô ho khan, ngón tay bấm nhanh đến hoa mắt.
“ Tôi không đùa với anh nữa, vậy nhé! ”
Sau giờ tan làm, Trầm Cửu Ly gọi điện cho bạn thân Lam Tiểu Nghi đến đón cùng nhau đi ăn lẩu như đã hẹn trước đó, và cũng chỉ có cả hai, Tạ Yên Nhiên từ chối vì bận công việc.
“ Hazz, bạn trai tớ bảo để tài xế đưa đi, nhưng tớ không chịu, vùng vằng với nhau nên tới trễ mười năm phút. ”
Trầm Cửu Ly cài dây thắt an toàn, sau đó làm mặt ganh tỵ, lên tiếng:
“ Bạn trai của cậu thương cậu quá, thật là ngưỡng mộ và ao ước! ”
Lam Tiểu Nghi bĩu môi, trả lời:
“ Không có chuyện đó đâu à, anh ta sợ tớ làm trầy xe cưng. ”
Xưng anh ta, còn phủ nhận, nhưng sắc mặt của Lam Tiểu Nghi không giấu được sự hạnh phúc khi nhắc về nửa kia của mình.
Sau đó, cả hai đến quán ăn thường đến, từ lúc còn là sinh viên.
Vừa ăn, cũng vừa bàn tính việc đi về thành phố V vào kỳ nghỉ Tết, năm nào ba người cũng về chung.
“ Chắc năm nay tớ không đợi cậu và Yên Nhiên. ”
“ Sao vậy, du lịch cùng bạn trai à? ”
“ Mùng ba Tết gia đình anh Thiên Duệ đến nhà mình chơi, sau đó thì tớ sang Mỹ thăm bà nội của anh ấy, do đã lớn tuổi và sức khỏe không được tốt nên hạn chế đi máy bay về. ”
Đến lúc này, Trầm Cửu Ly mới để ý đến vật lạ trên bàn tay của Lam Tiểu Nghi, là một chiếc nhẫn kim cương rất to và đẹp. Cô đột ngột ngạc nhiên, lên tiếng hỏi:
“ Cậu nhận lời cầu hôn rồi sao? ”
“ Ừ, yêu nhau cũng đủ lâu, đủ tin tưởng để tiến tới hôn nhân. Với lại anh ấy 28 tuổi rồi, mẹ chồng tớ hối thúc kết hôn, thậm chí còn sang năn nỉ tớ đồng ý nữa á. ”
Cả hai cùng nhau bật cười, bởi vì lần đầu mới nghe được câu chuyện vừa cảm động vừa lạ lẫm đến vậy.
Thế nhưng, cô có gặp bà Nhâm hai lần trong tiệc sinh nhật của cô ấy, bà ấy vui vẻ và hài hước, đặc biệt rất thương Tiểu Nghi, không hề có cảm giác khó gần.
“ Cửu Ly, độc thân cũng lâu rồi, yêu đương đi chứ. Tớ biết có rất nhiều người theo đuổi cậu, điển hình như Giản Bái Sơn đấy. ”
Đôi mắt của Trầm Cửu Ly dao động di chuyển, nghĩ ngay đến Đinh Tẫn Dực, sau đó buông bỏ đôi đũa đặt xuống bát, hắng giọng hỏi:
“ Tiểu Nghi, cậu nghĩ sao về một người đàn ông phong lưu, bay bướm? ”
Lam Tiểu Nghi khó hiểu, trở nên nghiêm túc theo cô, hỏi lại:
“ Là sao? Ý cậu là Tống Nhất Hàn đó hả? Hay Giản Bái Sơn? ”
“ Hai người họ đều không phải! ”
Trầm Cửu Ly suy ngẫm, cố gắng vận động trí não lựa lời để giải thích cho Lam Tiểu Nghi hiểu được câu hỏi cô muốn hỏi.
Cuối cùng, cô nói:
“ Tớ nói chuyện này với cậu, cậu đừng nói với ai nha? ”
“ Nhìn tớ giống nhiều chuyện lắm hả? ”
Trầm Cửu Ly quyết định gửi gắm niềm tin vào người Lam Tiểu Nghi, chòm người tới trước, nhỏ giọng lên tiếng:
“ Thật ra tớ có thích rồi, nhưng mà đối phương cũng khá phong lưu, cậu nghĩ sao? Là tớ nên bật đèn xanh hay đèn đỏ? ”
“ Quan trọng là tại thời điểm hiện tại anh ta có thật lòng với cậu không? Có thay đổi không? Chắc chắn hai điều đó thì cho cơ hội và tìm hiểu thêm nữa. ”
Trầm Cửu Ly híp mắt, sau đó lại hỏi:
“ Nói như cậu, vậy thì nếu cậu là tớ, chắc sẽ tha thứ cho Tống Nhất Hàn? ”
Lam Tiểu Nghi kịch liệt liên tiếp lắc đầu phủ nhận, tạm gác đôi đũa xuống bát, trả lời:
“ Đúng là tớ không quan trọng quá khứ và chỉ nhìn nhận hiện tại của đối phương, nhưng để tha thứ cho người từng phản bội, tổn thương mình thì không bao giờ và hai điều đó khác nhau nhé!
- Như bạn trai của tớ, cũng từng rất phong lưu, đào hoa, nhưng thời gian gặp và quen tớ thì chung thủy một lòng và tới thời điểm này không có dấu hiệu bất thường.
- Nói chung, tớ không biết chuyện tương lai ra sao, nhưng hiện tại tớ cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ với điều đã chọn. Sau này, lỡ tớ phát hiện anh ấy ngoại tình thì đường ai nấy bước. Chứ có ai chắc chắn người này tốt cả đời, người kia không tốt đâu, đúng không?