Ăn uống no nê, nói chuyện đủ đầy thì Lam Tiểu Nghi đưa Trầm Cửu Ly trở về chung cư. Chẳng biết Nhâm tổng lo lắng cho vợ sắp cưới hay chiếc xe cưng, nhưng hiện tại đang lái theo phía sau của cô ấy.
“ Anh ấy nghĩ tớ ba tuổi sợ đi lạc. ”
“ Lo cho cậu đấy, tại cậu mới biết lái xe gần đây mà. ”
Lam Tiểu Nghi dĩ nhiên nhận biết điều đó, chỉ là đang trách yêu ai đó thôi.
Sau đó, cô ấy hỏi:
“ Nhưng mà anh ta là ai vậy? Cậu cho tớ xem ảnh đi! ”
Trầm Cửu Ly sững sốt, nếu nói ra danh tính chắc chắn cô ấy sẽ biết.
Dù sao Đinh Tẫn Dực cũng chưa tỏ tình với cô, bạn bè nhắn tin là chuyện bình thường, cô không nên ảo tưởng quá nhiều rồi tự hủy hoại mặt mũi.
“ Thôi, để thêm thời gian đi! ”
“ Cậu đó, khéo giấu quá! ”
“ Tạm biệt! ”
Trầm Cửu Ly tháo dây thắt an toàn, mở cửa bước xuống và quẩy tay chào Lam Tiểu Nghi, sau đó vào trong.
Lúc này, Nhâm Thiên Duệ xuống xe và bước nhanh về trước, đưa tay gõ vào cửa kính ở bên ghế lái, cô ấy liền gắt gỏng hỏi:
“ Anh đủ chưa hả? ”
“ Xuống xe, có biết nãy giờ anh cầu trời khẩn phật không? ”
“ Không xuống, em muốn lái, em thích lái! ”
“ Được, em lái, nhưng mở cho anh! ”
Hối hận nhất trong cuộc đời Nhâm Thiên Duệ anh chính là để cho Lam Tiểu Nghi học lái xe ô tô, bây giờ tâm trí lúc nào cũng ở trạng thái bất an, lo sợ khủng khiếp.
“ Còn xe kia? ”
“ Có tài xế lái về. ”
Trầm Cửu Ly xoay sang quan sát, hành động quan tâm và cưng chiều của Nhâm Thiên Duệ dành cho Lam Tiểu Nghi khiến cô lần nữa thôi thúc muốn yêu đương.
Con gái mà, ai chẳng muốn làm nũng với bạn trai, được yêu thương và chiều chuộng.
“ Mạnh dạn yêu đương đi Cửu Ly! ”
Trầm Cửu Ly nhướn mày kiêu ngạo, hắt mắt lên cao, tự nói với bản thân:
“ Bất quá thì khóc vài đêm, đau lòng vài tháng, có điều gì to tát lắm đâu! ”
Sau đó, Trầm Cửu Ly lên nhà, căn nhà tối đen chứng tỏ Tạ Yên Nhiên chưa về, điều này làm cô phải chau mày.
Nhưng thôi, trưởng thành rồi, bạn thân thì bạn thân, cũng không nên xen vào chuyện riêng tư của đối phương.
Như cuộc sống của cô, ai xen vào cô sẽ thấy rất khó chịu!
Nghĩ thế, Trầm Cửu Ly vô tư bật đèn và đi vào phòng lấy đồ ngủ đi tắm. Sau khi tắm xong và tẩy trang, rửa mặt sạch sẽ, cô vào phòng ngủ chăm sóc da buổi tối.
Hoàn thành tất thảy, cô phóng nhanh lên giường nằm dài tận hưởng, đầu óc lúc này lại quẩn quanh cái tên Đinh Tẫn Dực.
Lúc này, Trầm Cửu Ly với tay lấy chiếc điện thoại, định nhắn tin cho anh bảo rằng mình đã đi ăn trở về và nói chuyện lúc chiều còn dang dở.
Thế nhưng, trước đó mười phút, Đinh Tẫn Dực đã gửi tin nhắn đến cho cô, nội dung hỏi cô về nhà chưa.
Ở biệt thự riêng, căn phòng trên tầng ba, Đinh Tẫn Dực dựa lưng về sau thành ghế bấm điện thoại, trước mặt của anh hiện tại chính là chiếc Laptop và những văn kiện.
“ Định đi bar, nhưng sợ ai đó cho rằng mình không được đàng hoàng. ”
Trầm Cửu Ly không những bật đèn xanh, cô còn tự chạy, hỏi:
“ Tối mai anh rảnh phải không? ”
“ Phải! ”
“ Thực sự thì tôi cực kỳ uy tín, nên là nếu tối mai anh rảnh, có thể sang nhà chiêm ngưỡng và thưởng thức tay nghề nấu nướng đỉnh cao của tôi! ”
Đinh Tẫn Dực đọc xong tin nhắn lập tức mỉm cười vui vẻ, nhưng sau đó chợt nhiên nghĩ đến chiếc áo khoác và người bạn thân Tạ Yên Nhiên của cô.
Lúc này, nhắn tin thực sự quá chậm, thế nên lập tức bấm gọi cho cô.
Trầm Cửu Ly vô cùng kinh ngạc, nuốt một ngụm nước bọt rồi hắng giọng mấy cái điều chỉnh giọng nói, sau đó mới nghe máy:
“ A lô. ”
Âm thanh vừa nhẹ vừa ngọt, càu cấu vào trái tim của Đinh Tẫn Dực, khiến anh nhất thời mất hồn, phải khựng mất giây mới thức tỉnh và lên tiếng:
“ Hay là cô sang nhà tôi đi, sẵn tiện lấy áo khoác. ”
Trầm Cửu Ly ngại ngùng cắn môi, cảm thấy Đinh Tẫn Dực rất rất vô lý.
Anh cũng có thể mang qua cho cô mà~
Thấy cô không trả lời, đồng ý hay không cũng chẳng nói, anh giải thích:
“ Tôi cảm thấy không tiện và thoải mái khi có bạn cô. Nến như cô ngại ở riêng với tôi, tôi sẽ gọi Mạn Nhu qua. ”
Đinh Tẫn Dực cười khẽ, thái độ giống như thanh niên nói chuyện với người yêu, lên tiếng:
“ Tôi đến đón cô! ”
“ Không cần, tôi bắt taxi được rồi! ”
“ Tôi từ Đinh Gia trở về nên thuận tiện ghé đón cô luôn. ”
Có vẻ như cũng không liên quan, bởi vì chung cư của cô và Đinh Gia là hai hướng hoàn toàn khác nhau, chẳng thuận tiện chút nào, nếu có chắc là sẵn tiện anh ngồi trên xe.
“ Ồ... hình như tuần nào anh cũng về nhỉ? ”
“ Ừ, tôi rất chú trọng việc ăn cơm gia đình, do bị ba tôi đuổi ra sống riêng thôi. ”