Hơn hai tháng sau đó, đoàn người mới đến được Tây Tề Quốc, vùng đất với những toà thành bằng đất đá xếp chồng lên nhau, tạo nên một bức tranh hùng vĩ giữa sa mạc mênh mông. Ánh nắng chói chang thiêu đốt, nhuộm vàng những mảng tường sần sùi, in hằn dấu vết của thời gian khắc nghiệt.
Vì đường vào Tây Tề phải đi qua sa mạc, xe ngựa không thể băng qua, nên đoàn người của Thẩm Trọng Cẩn phải chia làm hai hướng. Một nhóm người đưa theo hàng và xe ngựa cùng trở về Đại Chu, nhóm người còn lại theo Thẩm Trọng Cẩn tiến vào biên giới Tây Tề.
Dư Noãn Tâm cùng Thẩm Trọng Cẩn cưỡi trên một con ngựa, nàng ngồi phía trước, được hắn bao bọc trong lòng. Gió cát lùa vào tóc, phả vào mặt một chút mặn mòi của sa mạc. Nàng tựa vào ngực hắn, nhịp tim đập hòa cùng tiếng gió rít. Cảnh vật hoang sơ trải rộng trước mắt, đến khi tiến vào kinh đô của Tây Tề, hai mắt nàng như phát sáng, thích thú với mọi thứ xa lạ nơi đây.
"A Cẩn... Chàng nhìn kìa, nhìn kìa..." Dư Noãn Tâm lay nhẹ cánh tay đang giữ dây cương của Thẩm Trọng Cẩn, phấn khích chỉ về hướng lão đầu đang thổi sáo, con rắn trong chiếc rọ lắc lư theo tiếng sáo của lão.
"Á!" Nàng thốt lên, vội vàng đưa tay che mắt lại. Nhưng kẽ hở giữa các ngón tay vẫn đủ để nàng liếc nhìn những bóng hình đang nhịp nhàng lắc lư phía xa. Mặt nàng ửng hồng, lắp bắp hỏi Thẩm Trọng Cẩn: "Ở nơi này, nữ nhân... nữ nhân có thể ăn mặc như vậy sao?" Giọng nói run run, ánh mắt nàng tràn đầy sự ngạc nhiên và một chút bối rối. Nàng không thể hình dung nổi, làm sao những bộ trang phục thiếu vải ấy có thể được chấp nhận ở nơi này, nhất là khi nó phô bày gần như toàn bộ vòng eo thon thả, lắc lư trước bao ánh nhìn nam nhân.
Thẩm Trọng Cẩn bị dáng vẻ ngại ngùng nhưng không ngăn được tính tò mò của nàng làm cho bật cười.
Dư Noãn Tâm chần chừ nhìn những bóng hình đang uyển chuyển giữa đám đông. Những bộ trang phục rực rỡ như những cánh bướm lượn lờ trong gió, khiến nàng không khỏi chìm đắm. Dù có chút e dè, nàng vẫn gật đầu, một nụ cười e ấp nở trên môi.
Tấm rèm nhung được kéo sang một bên. Dư Noãn Tâm trong bộ y phục rực rỡ sắc màu của nữ nhân Tây Tề bước ra. Nàng nhìn bóng lưng Thẩm Trọng Cẩn đang tựa vào khung cửa của tiệm y phục chờ mình, nhẹ nhàng gọi: "Phu quân!"
Thẩm Trọng Cẩn quay lại, ánh mắt hắn dừng lại trên người nàng. Dư Noãn Tâm mỉm cười rạng rỡ, tinh nghịch xoay một vòng, tà áo bay lượn như cánh bướm, thích thú hỏi: "Có đẹp không?"
Thẩm Trọng Cẩn không trả lời, ánh mắt như bị hút hồn. Bộ y phục đỏ rực này như được sinh ra để dành cho nàng. Làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh, mái tóc mượt mà điểm xuyến những bộ trang sức vàng tinh xảo... tất cả hòa quyện tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, nhìn nàng tựa như một đóa hoa hồng nở rộ giữa sa mạc. Phần eo thon thả lộ ra, từng đường cong uyển chuyển khiến trái tim hắn thổn thức. Nàng xoay người, tà áo bay phất phới trong gió, để lộ đôi chân thon dài, quyến rũ.
Dư Noãn Tâm thấy Thẩm Trọng Cẩn mãi không trả lời, nàng còn nghĩ là hắn không thích nên có hơi hụt hẫng. Mặt nàng thoáng buồn, đôi môi mím chặt. Vừa định quay người vào trong, cánh tay nàng đã bị một bàn tay giữ chặt. Thẩm Trọng Cẩn từ phía sau ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, giọng nói trầm khàn: "Đẹp..." Thật lòng là rất đẹp, đẹp đến mức hắn chỉ muốn đè nàng ra làm ngay tại đây.
Dư Noãn Tâm xoay người, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào Thẩm Trọng Cẩn. Ánh mắt họ giao nhau, trong đôi mắt nàng ánh lên niềm vui sướng, hạnh phúc. Còn hắn, ánh mắt như một hồ nước tĩnh lặng, khó ai có thể nhìn thấu được những gì đang ẩn giấu bên trong.
***
Đứng trước cung điện Tây Tề Quốc, Dư Noãn Tâm cắn môi, đôi mắt tròn xoe nhìn Thẩm Trọng Cẩn:
"A Cẩn...Chàng làm ăn với cả hoàng tộc Tây Tề sao?"
Thẩm Trọng Cẩn nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, thấp giọng nói: "Có thể kiếm tiền... Tội gì không làm!!?"
Dư Noãn Tâm thật sự không thể hiểu nổi trong đầu Thẩm Trọng Cẩn đang nghĩ gì. Phụ thân nàng nói đúng, tâm tư Thẩm Trọng Cẩn thâm sâu khó lường, nàng cũng nhận thức rõ điều đó, nhưng lại không thể ngăn được bản thân ngừng yêu nam nhân nguy hiểm này...
Dư Noãn Tâm nắm chặt bàn tay lạnh buốt của hắn, ánh mắt đau lòng, ngập ngừng, hỏi:
"A Cẩn... Có phải lúc nhỏ chàng... Chàng sống không được tốt không?"