Chuyện Của Tiểu Quận Chúa

Chương 15: Cát Nhĩ Na Lan



Thẩm Trọng Cẩn nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp. Sống không tốt sao? Chưa từng có ai hỏi hắn như vậy, sống tốt hay không tốt... Thậm chí là chết mất xác ở đâu đó cũng chẳng ai quan tâm hắn... Ngay cả người đó...

Ngón tay nàng khẽ chạm vào lòng bàn tay của hắn. Trong mắt đều là sự quan tâm chân thành, đau xót, "Bàn tay chàng rất thô ráp, trên người cũng có rất nhiều vết thương..."

Dư Noãn Tâm nhớ lại đêm hôm đó, dù là dưới ánh nến mờ ảo, nàng vẫn có thể cảm nhận được những vết sẹo chi chít trên lưng hắn, lòng như bị dao cắt. Nàng không thể hình dung được hắn đã phải trải qua những gì ngần ấy năm để phải chịu đựng những vết sẹo này.

"Chàng còn liều mạng kiếm tiền như vậy..." Giọng nàng nghẹn lại. Nàng biết, hắn là một nam nhân mạnh mẽ, nhưng cũng rất cô đơn. Hắn gồng mình chịu đựng mọi đau khổ, có lẽ vì không ai lo lắng cho hắn. Nhưng nàng không muốn thấy hắn như vậy. Nàng muốn được ở bên cạnh hắn, chia sẻ mọi buồn vui với hắn. Muốn hắn mở lòng với nàng.

Thẩm Trọng Cẩn vẫn im lặng, hắn nhìn nàng một hồi lâu, bất giác vòng tay ôm lấy nàng, khảm chặt vào lòng mình. Cánh mũi cọ vào nhẹ vào má nàng, mơn trớn sườn mặt thiếu nữ, hít lấy hương thơm mát mẻ, ngọt ngào đã thuộc về riêng hắn. Giọng nói trầm khàn, mang theo ý cười:

"Sau này còn phải nuôi nàng nữa."

"Thiếp mới không cần." Dư Noãn Tâm khẽ cười, vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn, giả vờ chê bài, bĩu môi nói, "Thiếp mang theo rất nhiều tiền... Nuôi chàng còn dư đó."

***

Dư Noãn Tâm theo Thẩm Trọng Cẩn tiến vào vương cung Tây Tề. Không giống những nữ nhân khác, khi tiến vào nơi quyền lực nhất của một đất nước sẽ e ấp, sợ hãi theo sát bên cạnh nam nhân của mình, Dư Noãn Tâm lại thập phần thích thú, hai mắt sáng rực đảo quanh khắp mọi nơi rồi dừng lại trên người nữ nhân đang ngự ở ngai vàng. Bà ấy đẹp đến nao lòng, y phục lấp lánh vàng óng như ánh mặt trời chiếu rọi xuống sa mạc. Theo sách viết, bà đã ngoài bốn mươi, nhưng nhìn bà chẳng khác gì nương của nàng, dù nương nàng cũng coi như là trẻ hơn so với những phu nhân cùng tuổi.

Từ nhỏ, Dư Noãn Tâm đã ở bên cạnh phụ thân và tổ phụ xem họ duyệt binh, luyện võ. Theo tổ mẫu vào cung, quấn lấy hoàng đế tổ phụ chơi đùa. Vương công, quý tộc, hoàng thất khắp Đại Lục Cửu Châu nàng đều từng gặp qua. Đứng trước mặt nữ hoàng bệ hạ của Tây Tề, bà ấy còn chẳng đáng sợ bằng hoàng đế tổ phụ của nàng.

Thẩm Trọng Cẩn nắm lấy tay nàng, nhắc nhở nàng lễ nghi đã học trước đó, cả hai đặt một bàn tay lên ngực mình, cúi đầu, kính cẩn hành lễ:



"Thảo dân Thẩm Trọng Cẩn cùng phu nhân... Tham kiến nữ hoàng bệ hạ, hoàng phu điện hạ... Nữ hoàng bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng phu điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế."

"Thôi đi... Tây Tề của bọn ta không có nhiều lễ nghĩa rườm rà như Đại lục các người..." Giọng nói quyền uy từ trên cao dội thẳng xuống, vang vọng khắp đại điện, Cát Nhĩ Na Lan lạnh lùng nói: "Muốn gì cứ nói thẳng."

Thẩm Trọng Cẩn mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh. "Bệ hạ quả thật hào sảng như lời đồn... Vậy, thảo dân cũng không vòng vo nữa." Giọng hắn trầm xuống, "không biết, Bệ hạ đã nhận được ngọc bài mà thảo dân dâng lên chưa?"

Cát Nhĩ Na Lan híp mắt nhìn Thẩm Trọng Cẩn, bà nhếch miệng cười, "Nếu ta chưa nhận được... Ngươi có thể đứng ở đây mà hỏi ta câu hỏi vô nghĩa này sao?"

Bà dừng lại một chút, nghi hoặc hỏi: "Ta chỉ thắc mắc... Tại sao ngươi không phải họ Văn?"

Ngọc bài mà Thẩm Trọng Cẩn nhắc đến chính là của bà. Hơn 20 năm trước, khi Cát Nhĩ Na Lan vẫn còn là ngũ công chúa Tây Tề, trong cuộc chiến tranh giành quyền lực với các huynh đệ, tỉ muội của mình, bà gần như là người có ít khả năng chiến thắng nhất. Thậm chí còn bị đại hoàng huynh Cát Nhĩ Phúc Tập ám hại, suýt chút nữa chôn thân ở thảo nguyên phía bắc Đại Chu, nhưng số bà chưa tận, được tổ phụ Thẩm Trọng Cẩn, Văn đại tướng quân cứu giúp, thậm chí còn nhờ có sự giúp sức của quân Văn gia mà ngồi lên vương vị. Ngọc bài này là bà đã trao lại cho Văn đại tướng quân, chỉ cần là người cầm ngọc bài tới tìm bà, bà sẽ đáp ứng một điều kiện trong khả năng của mình.

"Thân mẫu của thảo dân họ Văn." Thẩm Trọng Cẩn thấp giọng trả lời, ánh mắt hắn tối sầm lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác.

"Ngươi muốn ta giúp ngươi làm chuyện gì?"

"Ở đây đông người phức tạp... Thảo dân có thể nói riêng với bệ hạ được không?"

Cát Nhĩ Na Lan gật đầu, ánh mắt sắc bén đảo quanh Thẩm Trọng Cẩn, "Đi theo ta."