Ánh mắt Thẩm Trọng Cẩn khẽ lướt qua Dư Noãn Tâm, hắn thấp giọng dặn dò, "Đợi ta ở đây!" Đông người, phức tạp mà hắn nói chính là ám chỉ nàng. Hắn không muốn Dư Noãn Tâm biết được những chuyện mình đang làm. Nhưng Tây Tề phức tạp, hắn không thể để nàng rời khỏi tầm mắt mình nên mới phải đưa nàng theo bên cạnh.
Dư Noãn Tâm gật đầu, đôi mắt dõi theo bóng dáng Thẩm Trọng Cẩn khuất dần. Nàng ngoan ngoãn chờ đợi ở Đại điện, nhưng trong lòng không khỏi bất an. Ánh mắt nàng hướng về phía thuộc hạ của hắn, khẽ hỏi:
"Chu kỳ... Chàng ấy muốn nhờ nữ hoàng Tây Tề chuyện gì vậy?"
Chu Kỳ liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt hắn cũng giống như Thẩm Trọng Cẩn, sắc bén như dao. Hắn nhàn nhạt đáp, "Thuộc hạ không tiện tiết lộ, phu nhân tự hỏi chủ tử sẽ rõ hơn." Giọng nói lạnh lùng của hắn càng khiến không khí trở nên ngột ngạt.
Một khắc sau đó, Thẩm Trọng Cẩn quay lại, trên gương mặt lạnh lùng in hằn những đường nét mệt mỏi, thất vọng. Hắn cúi đầu nói, "Về thôi!"
Dư Noãn Tâm nắm chặt lấy tay hắn, "Bệ hạ không đồng ý giúp chàng ư?" Giọng nói nàng nghẹn ngào, trái tim như bị bóp nghẹt trước sự bất lực của nam nhân mình yêu.
Thẩm Trọng Cẩn ngước mắt nhìn nàng, trong đôi mắt long lanh ấy đều là hình bóng của hắn. Cảm giác được người khác quan tâm cũng không tệ. Hắn khẽ cười, vươn tay vuốt tóc nàng, nhẹ giọng trấn an:
"Ta sẽ tìm cách khác."
"A Cẩn..." Thẩm Trọng Cẩn càng tỏ ra mình ổn, Dư Noãn Tâm càng đau lòng.
Nhìn thấy Cát Nhĩ Na Lan bước ra từ hậu điện, nàng muốn nắm lấy tia hy vọng cuối cùng cho hắn, không ngần ngại bước lên phía trước, "Nữ hoàng bệ hạ... Phải làm sao người mới đồng ý giúp chàng ấy?" Giọng nói của nàng vang vọng khắp đại điện, chứa đựng cả sự khẩn cầu và kiên quyết.
Cát Nhĩ Na Lan kinh ngạc nhìn nàng, từ lúc nàng kề cận Thẩm Trọng Cẩn bước vào yết kiến bà, bà đã ấn tượng với nữ tử mang mạng che mắt đỏ rực, chỉ để lộ đôi mắt to tròn, linh động tò mò, thích thú đảo quanh cung điện của bà. Trên người nàng là y phục của nữ nhân Tây Tề nhưng nàng lại không mang dáng vẻ phong tình, phóng khoáng của nữ tử dị vực. Chưa có một nữ tử nào đứng trước mặt bà mà không cúi đầu run sợ... Chỉ có nàng là dám nhìn thẳng vào mắt bà, còn bằng ánh mắt sáng rực như phát hiện điều gì đó cực kỳ mới mẻ.
Cát Nhĩ Na Lan cảm thấy tiểu cô nương này rất thú vị, bà cười lớn, từ trên ngai vàng bước xuống gần nàng, bàn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ, thích thú trêu chọc:
"Ai dô... Tiểu cô nương đáng yêu nhà ai thế này?"
"Người nói đi... Chỉ cần là chuyện gì ta làm được ta đều sẽ làm cho người." Dư Noãn Tâm bình thường không thích người khác chạm vào mình. Nhưng vì Thẩm Trọng Cẩn, nàng lại cam tâm tình nguyện đứng yên, để mặc cho người phụ nữ xa lạ này đụng chạm.
Cát Nhĩ Na Lan bật cười, híp mắt nhìn nàng, "Bất cứ chuyện gì sao?"
"Phải..." Dư Noãn Tâm đứng thẳng người, ánh mắt vẫn kiên định nhìn Cát Nhĩ Na Lan.
"Noãn Noãn... Đừng làm loạn." Thẩm Trọng Cẩn nắm lấy tay nàng, kéo nhẹ về phía mình. Tim hắn đập thình thịch, khoảng khắc nàng xông lên trước mặt Cát Nhĩ Na Lan, thay hắn cầu tình đã khiến hắn sửng sờ đến cứng đờ cả người trong một thoáng.
"Noãn... Noãn... Cái tên nghe cũng rất đáng yêu..." Cát Nhĩ Na Lan nghe thấy Thẩm Trọng Cẩn gọi tên nàng, bà lẩm bẩm lại trong miệng, trên mặt đều là vẻ thích thú, "Đôi mắt lại xinh đẹp, long lanh giống như đang phát sáng vậy."
Đột nhiên bà híp mắt cười, cúi xuống nhìn nàng chằm chằm, giọng nói mang theo tia sát ý:
"Nếu ta muốn ngươi móc đôi mắt này cho ta, ta sẽ giúp hắn, ngươi có đồng ý không?"
Dư Noãn Tâm giật mình thon thót, đôi mắt tròn xoe đầy sợ hãi. Nàng hất vội bàn tay đang sờ mó mặt mình. Rúc đầu vào lòng Thẩm Trọng Cẩn trốn tránh người phụ nữ điên khùng này.
Thẩm Trọng Cẩn ôm chặt lấy nàng, đáy mắt ẩn hiện sự không vui, sắc bén nhìn Cát Nhĩ Na Lan, lạnh giọng nói:
"Bệ hạ... Nàng ấy còn nhỏ, đừng doạ nàng ấy."
Dư Noãn Tâm lúc này lại quay mặt nhìn Cát Nhĩ Na Lan một lần nữa, nàng lắp bắp hỏi:
"Móc... Móc một con thôi được không?" Móc cả hai con thì nàng không thể nhìn thấy gì nữa. Không thể nhìn thấy Thẩm Trọng Cẩn, không thể nhìn thấy đường về nhà, không còn cơ hội nhìn thấy cha nương, nhìn thấy những người thân yêu của nàng nữa rồi.
Lời này của Dư Noãn Tâm, làm cho tất cả những người có mặt ở đại điện đều sửng sờ, kinh ngạc.
Thẩm Trọng Cẩn thì như bị đóng băng, đôi mắt hắn mở to, nhìn chằm chằm vào nàng. Trái tim hắn đập loạn. Tại sao nữ nhân này cứ làm làm những hành động, nói những lời kỳ lạ khiến tâm tình hắn xáo trộn như thế này?
"Haha... Đứa trẻ ngốc..." Cát Nhĩ Na Lan cười lớn. Bà cười vì Dư Noãn Tâm làm cho bà thích thú, bà cười vì cái não yêu đương ngu ngốc của nàng. Hi sinh mọi thứ cho một nam nhân như vậy có đáng không? Bà không biết, nhưng nhìn biểu hiện của Thẩm Trọng Cẩn, bà biết tên này còn không hiểu rõ lòng mình. Tương lai của tiểu cô nương này rốt cuộc là thảm hoa trải rộng hay vực thẳm tối tăm lại là điều khó nói.
"Na Lan... Đừng trêu chọc trẻ con nữa." Đột nhiên phía sau Cát Nhĩ Na Lan vang lên một giọng nói trầm thấp, nghiêm giọng nhắc nhở bà.
Cát Nhĩ Na Lan im bặt, vị nữ hoàng quyền uy vậy mà cũng có lúc khép nép, nghe lời như vậy.
Hoàng phu điện hạ bước ra từ hậu điện, chầm chậm tiến lại gần họ.
Dư Noãn Tâm nhìn chằm chằm ông, đột nhiên nàng có một cảm giác thân thuộc lạ thường. Nàng cảm thấy hoàng phu điện hạ rất giống một người nào đó, nhưng không nhớ rõ là giống ai... Nhưng nàng có thể khẳng định, khi còn trẻ, Hoàng phu của Tây Tề chắc chắc là một mỹ nam nhất, nhì trong thiên hạ.
Lúc này, Dư Noãn Tâm mới đột nhiên nhận ra nàng bị người ta xem là trò đùa từ nãy đến giờ, nàng tức đến nghẹn họng, lao về phía trước, kéo cả mạng che mặt xuống, vì ấm ức mà giọng nói cũng lắp bắp:
"Người... Người vậy mà lại trêu ta..."
Khoảng khắc Dư Noãn Tâm kéo mạng che mặt xuống, mảnh ngọc bội nàng thắt lên cánh tay lọt vào mắt Cổ Tiêu Vân Quang, ông khựng người, nhíu mày hỏi nàng: