Chuyện Của Tiểu Quận Chúa

Chương 17: Kim bài



"Sao... Sao người biết?" Dư Noãn Tâm kinh ngạc nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt. Làm sao ông ấy biết được nàng là người Đại Yến?

Cổ Tiêu Vân Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương... Quả thật rất giống, liệu đây có phải dáng vẻ của người đó khi trưởng thành?

Cổ Tiêu Vân Quang thu lại tầm mắt mình, ông chỉ vào ngọc bội trên tay nàng, thấp giọng nói: "Ngọc bội của ngươi được khắc bằng ngọc Lam Tinh quý hiếm chỉ có ở núi Phong Vân của Đại Yến."

"Người hay thật đó, chỉ vừa nhìn qua là đã biết loại ngọc nào." Hai mắt Dư Noãn Tâm sáng rực lên, tràn đầy vẻ sùng bái nhìn ông.

Cổ Tiêu Vân Quang khẽ cười, ngay cả ánh mắt khi ngưỡng mộ một điều gì đó, cũng giống nhau đến kì lạ, có thể trùng hợp như vậy sao?

"Có thể cho ta xem ngọc bội của ngươi được không?"

Dư Noãn Tâm vui vẻ gật đầu, tháo ngọc bội trên tay, hào phóng đưa cho Cổ Tiêu Vân Quang. Mặc dù ngọc bội này rất quan trọng với nàng, nhưng vị Hoàng phu Tây Tề này lại khiến cho nàng có cảm giác yên tâm đến lạ, thậm chí còn có chút yêu mến ông, hoàn toàn không có tâm ý đề phòng nào với người đàn ông lần đầu gặp mặt này.

Cổ Tiêu Vân Quang nhận lấy ngọc bội, đặt nó trong lòng bàn tay mình, cẩn thận quan sát từng đường vân, kiểu dáng của mảnh ngọc. Đáy mắt ông khẽ động, dù chỉ là thoáng qua, nhưng tất cả đều lọt vào tầm mắt của Cát Nhĩ Na Lan. Ngay khi ông nhắc đến hai từ "Đại Yến" đã khiến bà không còn cười nổi nữa, ánh mắt sắc bén, thận trọng quan sát Dư Noãn Tâm.

Cổ Tiêu Vân Quang nâng mắt nhìn nàng, bàn tay siết chặt lấy ngọc bội, cố gắng kiềm nén cảm giác xúc động trong lòng, trầm giọng hỏi:

"Ngọc bội này là ai cho ngươi?"

"Mẫu thân của ta." Dư Noãn Tâm thành thật trả lời. Ngọc bội này là vật gia truyền của nhà mẹ Ngoại Tổ Mẫu, khi mẫu thân nàng xuất giá, bà đã trao lại cho người. Cho đến sinh thần 16 tuổi của Dư Noãn Tâm, chính tay mẫu thân đã đeo vào thắt lưng cho nàng. Vì bộ y phục này của nữ nhân Tây Tề không thích hợp để đeo ngọc bội bên thắt lưng nên nàng đã treo nó lên cánh tay... Không ngờ rằng, ở vùng sa mạc hoang sơ này lại có người nhận ra nó, làm cho nàng vừa xúc động vừa nhớ nhà, nhớ mẹ...



"Mẫu thân ngươi họ Lương?" Cổ Tiêu Vân Quang khi hỏi nàng câu này, trong lòng ông vừa lo sợ vừa hồi hộp, không giấu được vẻ gấp gáp, kích động trong lời nói.

Dư Noãn Tâm không để ý thấy biểu hiện khác thường của ông, khi nghe ông hỏi như vậy, nàng chỉ thêm thập phần kinh ngạc, "Làm sao người biết?"

Dư Noãn Tâm không trả lời, chỉ tròn mắt hỏi lại ông câu này. Chỉ một câu này thôi, đã khiến cho Cổ Tiêu Vân Quang khẳng định chắc nịch những suy nghĩ trong đầu mình.

Ông đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, trước sự ngơ ngác, sửng sờ của những người đang có mặt ở Đại điện. Chỉ có Cát Nhĩ Na Lan là hiểu rõ trong lòng ông đang nghĩ gì, cũng lờ mờ hiểu ra, tiểu cô nương trước mặt là ai.

Đến khi đã thoả mãn cảm giác vui sướng trong lòng mình, Cổ Tiêu Vân Quang mới ngừng lại. Ông hạ mắt nhìn Dư Noãn tâm, trong đáy mắt mang theo ý cười dịu dàng, nhẹ giọng nói:

"Lúc trẻ, ta có duyên gặp gỡ Lương tể tướng cùng Lương phu nhân, ấn tượng với loại ngọc Lam Tinh Lương phu nhân mang bên người nên có tìm hiểu về nó..."

"Núi Phong Vân lại nằm ở địa phận Tuyền Châu, mà nhà mẹ của Lương phu nhân - Phương thị nhiều đời là tổng đốc vùng này... Nói ngọc Lam Tinh chính là bảo vật trấn thành của Phương gia cũng không phải là nói quá..."

"Nữ nhân có thể dùng ngọc Lam Tinh, nếu không phải là nữ nhân mang họ Phương thì chỉ có thể là nhi nữ của Lương phu nhân... Nhưng theo ta nhớ, Lương phu nhân không có con gái, chỉ có một dưỡng nữ tên là Lương... Tiêu... Hà..."

Dư Noãn Tâm hai mắt phát sáng như sao, bất giác tiến lại gần ông, sùng bái tán dương:

"Người nói không sai một điểm nào..." Hoàng phu Tây Tề này ở cách xa mấy ngàn dặm lại hiểu chuyện nhà mẹ ngoại tổ mẫu nàng còn hơn cả nàng, quá là phi thường rồi.



Cổ Tiêu Vân Quang cứ nhìn thấy nàng như vậy là lại cười tít mắt, ông còn một điều thắc mắc hỏi: "Ha... Vậy phụ thân ngươi có phải Dư Tư Niên?"

"Chuyện này mà người cũng biết..." Dư Noãn Tâm cứ phải kinh ngạc hết lần này đến lần khác vì khả năng "Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý" của người này... Có chuyện gì về nhà nàng mà ông không biết nữa không vậy?

Cổ Tiêu Vân Quang cười lớn, thập phần khinh bỉ khi nhắc đến cha nàng: "Haha... Tên tiểu tử đó cuối cùng vẫn bị nương ngươi thu phục..."

"Sao người lại gọi phụ thân ta là tiểu tử?" Dư Noãn Tâm phụng phịu, tức giận nói. Nàng có chút không vui, phụ thân của nàng trong mắt nàng là anh hùng "Đỉnh thiên lập địa" sao qua miệng người đàn ông này lại mất hết oai phong như vậy?

Cổ Tiêu Vân Quang híp mắt nhìn nàng, dáng vẻ giận dỗi này xem ra cũng là di truyền. Ông cốc lên đầu nàng một cái thật nhẹ, hắng giọng nói:

"Lúc ta chinh chiến sa trường, phụ thân ngươi vẫn chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa... Ta gọi hắn là tên tiểu tử thì có gì sai?"

Dư Noãn Tâm xoa xoa đầu mình, ngẫm nghĩ cũng rất đúng, không biết cãi lại như thế nào?

Lúc nàng còn đang không biết nói gì để lấy lại danh dự cho phụ thân thì người đàn ông kì lạ này đã rút từ trong thắt lưng ra một mảnh kim bài đưa đến trước mặt nàng, "Cái này cho ngươi..."

Nhìn ánh mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì của tiểu cô nương, ông cười hiền, nhẹ giọng giải thích:

"Ở trong địa phận Tây Tề, nhìn thấy nó như nhìn thấy ta và nữ hoàng bệ hạ..."

"Giữ lấy mà phòng thân." Ông nhét vào tay nàng, cẩn thận dặn dò, "Nhưng chỉ được dùng một lần, phải suy nghĩ cho kĩ đó."