Đôi mắt long lanh của Dư Noãn Tâm nhìn chằm chằm tấm kim bài trong tay mình. Còn có phúc lợi tốt như thế này sao? Tại sao nàng lại được ưu ái đến vậy?
Đầu óc nàng rối như tơ vò, cảm giác như vị hoàng phu trước mặt đang cưng chiều nàng giống như một bảo bối quý giá. Một ý nghĩ đột nhiên loé ra trong đầu nàng. Dư Noãn Tâm từng nghe Tế Tửu ở học đường kể chuyện. Nữ hoàng Tây Tề đời này có ba người con trai, mỗi người đều là anh tài xuất thiếu niên, nhưng tuyệt nhiên không có một vị công chúa nào... Có khi nào vị hoàng phu này quá thích con gái, nên đặc biệt yêu thích nàng không?
Trong đầu Dư Noãn Tâm còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải thì đã bị câu hỏi của Cổ Tiêu Vân Quang kéo về thực tại.
"Ngươi gả cho hắn... Phụ mẫu ngươi đồng ý sao?" Ánh mắt ông lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Trọng Cẩn, từ khi hai người bước vào đại điện, ông cũng chưa từng nhìn hắn bằng cặp mắt soi xét, đánh giá như vậy.
Thẩm Trọng Cẩn còn có thể nhìn ra cảm giác không hài lòng với mình trong ánh mắt ấy.
Dư Noãn Tâm nghe thấy ông nhắc đến phụ mẫu mình, trái tim nàng như bị bóp nghẹt. Nàng cúi đầu buồn bã, giọng nói hơi nghẹn ngào, "Không... Họ nói họ không cần ta nữa... Bảo ta muốn đi đâu thì đi, theo ai thì theo..."
Cổ Tiêu Vân Quang cau mày, ông có chút giận, nhưng không nỡ mắng nàng. Chỉ có thể bất lực thở dài, dịu dàng xoa đầu nàng, trách khẽ, "Đứa trẻ ngốc!"
Nếu là ông, ông cũng không chấp nhận bảo bối của nhà mình gả cho kiểu người tâm tư u ám như Thẩm Trọng Cẩn, đặc biệt là khi, ông đã biết rõ... Hắn có thân phận gì...
Nhưng mọi chuyện giữa nàng và hắn cũng đã thành, có làm gì thì cũng không thay đổi được nữa. Điều ông có thể làm bây giờ, chỉ có thể chừa cho nàng một đường lui tốt đẹp nhất.
"Chuyện ngươi muốn... Ta sẽ giúp ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện."
Thẩm Trọng Cẩn kinh ngạc, nhíu mày nhìn ông. Lúc nãy ở hậu điện người từ chối giúp đỡ hắn không phải là Cát Nhĩ Na Lan mà chính là vị hoàng phu điện hạ này.
Thứ Thẩm Trọng Cẩn muốn mượn từ Tây Tề là 30 vạn đại binh. Cát Nhĩ Na Lan là nữ hoàng trị vì muôn dân Tây Tề, nhưng binh quyền Tây Tề hiện tại lại đang nằm trong tay Cổ Tiêu Vân Quang. Theo lời ước định của Cát Nhĩ Na Lan và Văn đại tướng quân, bà chỉ có thể giúp người trả lại ngọc bài trong khả năng của mình. 30 vạn đại binh Tây Tề không nằm trong quyền quản lý của bà nên bà không xem như là vi phạm giao ước. Chính vì thế mà Thẩm Trọng Cẩn mới thất vọng, bất lực trước tình thế này.
"Điều kiện gì?" Thẩm Trọng Cẩn nghi hoặc hỏi.
Cổ Tiêu Vân Quang treo trên khoé miệng một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt sắc bén như dao nhìn Thẩm Trọng Cẩn, trầm giọng nói:
"Tạm thời ta chưa nghĩ ra..."
"..." Mi tâm Thẩm Trọng Cẩn nhíu chặt, giao dịch này có quá mạo hiểm không?
Cổ Tiêu Vân Quang có thể nhìn ra Thẩm Trọng Cẩn đang nghĩ gì trong đầu, ông cười, thoải mái nói:
"Ngươi yên tâm... Chuyện này hoàn toàn không trái luân thường đạo lý hay ảnh hưởng đến phần lợi ích nào của ngươi... Chắc chắn là chuyện ngươi có thể làm được."
Đột nhiên, chỉ vì vài câu hàn huyên tâm sự với Dư Noãn Tâm, Cổ Tiêu Vân Quang lại đột ngột thay đổi ý định, khiến Thẩm Trọng Cẩn không khỏi nghi ngờ thân phận của vị hoàng phu này... Nhưng đại nghiệp hắn muốn đang ở trước mắt, hắn không thể suy nghĩ được nhiều thêm nữa, hắn ngẩng đầu, kiên định, nói: "Ta đồng ý!"
***
Rời khỏi vương cung Tây Tề, Dư Noãn Tâm vẫn chưa thể hồi thần. Nàng không thể tin nổi mình đang giữ "nữ hoàng và hoàng phu" của Tây Tề bên người. Ở Đại Yến, dù nàng được cưng chiều như thế nào, cũng không tới nổi được ban tặng kim bài miễn tử của hoàng đế tổ phụ. Bản thân nàng cũng không ngờ, khi đặt chân tới vùng đất dị vực xa xôi này nàng lại được nắm trong tay tấm kim bài quyền lực ấy.
Dư Noãn Tâm ngắm nhìn tấm kim bài, nàng khẽ tựa đầu vào vai Thẩm Trọng Cẩn, ôm lấy cánh tay hắn, hỏi nhỏ: "A Cẩn... Chàng nói xem, nữ hoàng bệ hạ và hoàng phu có phải rất thích thiếp không?"
Thẩm Trọng Cẩn hạ mắt nhìn nàng, hắn gật đầu, thấp giọng trả lời: "Hình như là vậy."
"Tại sao chứ?" Dư Noãn Tâm vẫn không thể tin được mình là kiểu người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở thần kỳ như thế? Quá không chân thật rồi!
Thẩm Trọng Cẩn bị dáng vẻ tò mò đến cố chấp này của nàng chọc cười, đến bản thân hắn cũng không biết bản thân đã vì nàng mà cười bao nhiêu lần, hay chính ngay lúc này, bản thân hắn cũng không nhận ra mình đang cười.
"Chắc vì nàng đáng yêu." Thẩm Trọng Cẩn tự nhiên nói.
"Đáng yêu?" Dư Noãn Tâm khựng người, ngờ vực hỏi lại, "Chàng khen thiếp đáng yêu?"
Đây là lần đầu Thẩm Trọng Cẩn khen nàng đáng yêu. Bình thường, hắn chỉ nói nàng xinh đẹp, nghe riết cũng thấy chán, nên lúc này Dư Noãn Tâm cảm thấy có chút cảm giác mới mẻ, nên càng phấn khích.
"Có mà... Khen lại cho thiếp nghe đi... Khen lại đi..." Dư Noãn Tâm bắt lấy cánh tay của Thẩm Trọng Cẩn, lay qua lay lại, mè nheo cho bằng được.
Hai người đưa đẩy trước cổng vương cung, Chu Kỳ cùng A Man ở phía sau, phận là nô tài chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn, cảm thấy không nhìn nổi nữa thì đảo mắt sang chỗ khác, khó chịu vô cùng...
Dư Noãn Tâm quậy đã rồi, thì lại nhớ đến chuyện chính. Nàng đặt kim bài vào tay Thẩm Trọng Cẩn, nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, mỉm cười nói:
"Cái này... Chàng giữ đi."
Thẩm Trọng Cẩn nhíu mày nhìn tấm kim bài lạnh lẽo trong tay mình. Hắn suy nghĩ một hồi, vẫn nhét lại vào tay Dư Noãn Tâm, thấp giọng từ chối:
"Là hoàng phu cho nàng."
Chu Kỳ ở đằng sau nhìn thấy, thật tình không hiểu nổi chủ tử của mình đang nghĩ gì. Tấm kim bài đó tượng trưng cho quyền lực tối cao của Tây Tề, nó sẽ giúp ích bao nhiêu cho đại nghiệp của bọn họ đây? Vậy mà chủ tử hắn lại từ chối... Lẽ nào... Mục đích ban đầu của ngài ấy đối với nữ nhân này đã thay đổi?
Dư Noãn Tâm khẽ lắc đầu, từ chối tấm kim bài. Nàng vòng tay ôm chặt lấy Thẩm Trọng cẩn, cằm nhỏ tựa lên bờ vai vững chãi của nam nhân, dịu dàng thì thầm bên tai hắn:
"Thiếp lúc nào cũng ở bên cạnh chàng, có chàng bảo vệ, thiếp cần nó để làm gì?"
"Ngược lại là chàng..." Nàng dừng lại một chốc, lời nói có chút nghẹn lại ở cổ họng, nhưng vẫn cố gắng nói ra hết những lời trong lòng mình:
"A Cẩn... Thiếp không biết chàng muốn làm gì... Nhưng phải cậy nhờ cả nữ hoàng Tây Tề chắc chắn là chuyện lớn... Thiếp cảm thấy mình vẫn chưa biết hết về chàng, cũng biết chàng còn rất nhiều điều giấu thiếp..."
"Nhưng không sao... Thiếp sẽ đợi, đợi một ngày chàng đủ tin tưởng thiếp, chia sẻ với thiếp... Còn thiếp sẽ luôn luôn ở bên cạnh chàng."
"Vậy nên... Kim bài này, chàng hãy giữ nó đi, chàng cần nó hơn thiếp."