Chuyện Của Tiểu Quận Chúa

Chương 22: Quá khứ



Đại phu nhíu mày, quan sát phản ứng của Thẩm Trọng Cẩn. Vừa cầm máu cho Dư Noãn Tâm, ông vừa phân phó:

"Ta phải băng bó vết thương cho cô nương này, ai là nam nhân ra ngoài hết đi."

Sau đó, ông chỉ vào A Man đang khóc nức nở ở cuối giường: "Cô nương này xin ở lại đây giúp ta."

A Man nghe thấy lời của đại phu, tim nàng như nghẹn lại. Nàng vừa định tiến tới giúp đỡ nhưng Thẩm Trọng Cẩn đã lên tiếng cắt ngang bước chân của nàng:

"Không cần đâu, ta là phu quân của nàng ấy." Giọng hắn lạnh lùng, ý muốn chiếm hữu rõ ràng trong lời nói. Dù là nữ nhân cũng không được.

***

Cơ thể Dư Noãn Tâm run lên bần bật, đôi chân mày nhíu chặt thành một đường thẳng. Cả đêm, nàng vật lộn với cơn đau dày vò thể xác, mồ hôi nhễ nhại thấm đẫm lưng áo. Đến khi tiếng gà gáy vang vọng khắp nơi, những đường nét trên khuôn mặt nàng mới dần giãn ra, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Thẩm Trọng Cẩn ngồi bên giường, mắt chưa từng rời khỏi nàng. Hắn thở phào nhẹ nhõm, khẽ rút tay về, đế lại một khoảng không yên tĩnh bao trùm căn phòng.

Cạch

Chu Kỳ bước vào phòng, nhìn Thẩm Trọng Cẩn mệt mỏi tựa vào thành giường, quầng thâm dưới mắt đã lộ rõ. Hắn cau mày, cúi đầu, thấp giọng nói:

"Chủ tử... Người cũng nên nghỉ ngơi một chút đi."

Ánh mắt Thẩm Trọng Cẩn lúc nãy vẫn còn ngập tràn cảm giác quan tâm, lo lắng khi quay sang nhìn Chu Kỳ lại sâu hút như vực thẳm, ẩn chứa một tia tàn ác lạnh lùng.

Thẩm Trọng Cẩn nhếch miệng cười, nụ cười lạnh lẽo đến rợn người. Hắn gằn giọng nói:



"Ta còn chưa trở về Đại Chu... Tên đó đã không chịu được rồi."

"Nếu năm đó người không mạo hiểm cứu Tĩnh Vương thì cũng không bị Thái Tử phát hiện thân phận."

Thẩm Trọng Cẩn thoáng trầm mặc, những chuyện trong quá khứ lại một lần nữa dày vò tâm trí hắn. Hắn thở dài, giọng nói trầm khàn, thều thào:

"Nếu không có đệ ấy, cái mạng này của ta cũng không còn."

Tĩnh Vương trong miệng Chu Kỳ chính là cửu hoàng đệ của Thẩm Trọng Cẩn. Năm đó, sau khi Văn gia bị diệt môn, mẫu phi hắn bị tước phong hiệu, giáng làm Mỹ nhân. Mẫu tử hắn trong chốn thâm cung, không có nhà mẹ nương tựa, còn mang danh con cháu của tội thần, cuộc sống hèn mọn còn thua cả cung nữ, thái giám.

Hoàng hậu Đại Chu lúc bấy giờ, luôn coi mẫu phi hắn là kình địch số một trong hậu cung. Kể cả hắn cũng là đối tượng tranh giành ngôi vị thái tử với con trai bà ta. Đạo lý "Diệt cỏ phải diệt tận gốc" Lệ Hoàng hậu cực kỳ nằm lòng. Bà ta sợ một ngày Văn Thục phi sẽ mẫu quý nhờ con, mà đạp lên đầu bà ta một lần nữa nên quyết tâm diệt trừ Thấm Trọng Cẩn.

Thẩm Trọng Cẩn chỉ mới 6 tuổi đã vô số lần dính phải độc chiêu của bà ta, nhưng đều may mắn sóng sót nhờ có sự bảo hộ của Nghi Quý tần, mẫu phi của Cửu hoàng tử. Bà là tỷ muội tốt nhất của Văn Thục phi ở trong cung, con gái của Hình bộ Thượng thư.

Sau mọi chuyện mình làm, Thẩm Trọng Cẩn vẫn còn sống sờ sờ trước mắt. Lệ Hoàng hậu thật sự không chịu nổi nữa, bà ta quyết định cho gọi tất cả hoàng tử, công chúa đến tẩm cung của mình. Hạ độc vào phần điểm tâm của

Thẩm Trọng Cẩn, muốn hắn trúng độc chết ngay trước mắt bà ta.

Dù Thẩm Trọng Cẩn bị hại mất mạng ngay trong tẩm cung Hoàng hậu, nhưng nhà ngoại của hắn đã bị diệt. Phụ thân bà ta lại là thừa tướng, nắm trong tay đại quyền... Ai sẽ truy cứu bà ta vì cái chết của một vị hoàng tử thất sủng?

Nhưng Lệ Hoàng hậu không ngờ, cửu hoàng tử thân thiết với Thẩm Trọng Cẩn, muốn ăn bánh của hoàng huynh, nhưng chàng bị dị ứng với mứt xoài trong bánh chỉ ăn một xíu đã cảm thấy khó thở, ngất xĩu tại chỗ.

May là cửu hoàng tử chỉ ăn một chút nên không gây nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng chuyện này bị nhà mẹ của



Nghi Quý tần, Hình bộ thượng thư làm ẩm lên, Hoàng hậu bị cấm túc trong Phượng nghi điện suốt 3 tháng. Đến khi bà ta được thả ra, thì đã nghe tin Thất hoàng tử bệnh lao mà chết, Văn Mỹ nhân vì đau lòng, quyền sinh, chết theo con trai.

Thẩm Trọng Cẩn mệt mỏi, hắn thở dài một hơi, nhìn Dư Noãn Tâm yếu ớt nằm trên giường. Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, như dao găm đâm thẳng vào Chu Kỳ. Giọng hắn trầm thấp, lạnh lẽo:

"Chu Kỳ... Chuyện hôm nay ta không hài lòng với ngươi."

Chu Kỳ buông thanh kiếm trên tay, quỳ xuống trước mặt Thẩm Trọng Cẩn. Hắn cúi đầu, thấp giọng nói:

"Tấm kim bài đó quả thật rất quý giá."

Thẩm Trọng Cẩn nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu. Hắn cố gắng kiềm nén sự tức giận của mình, đè giọng hỏi:

"Quý bằng mạng nàng ấy không?"

Chu Kỳ ngước mắt nhìn Thẩm Trọng Cẩn, hắn không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng những gì Thẩm Trọng Cẩn làm đã chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng.

"Chủ tử... Người... Thay đổi rồi." Chu Kỳ khó khăn, gẵn từng chữ trong miệng mình.

Thẩm Trọng Cẩn nhìn Chu Kỳ, hắn hiểu cả hắn và người huynh đệ này đã trải qua những gì để đi đến ngày hôm nay. Đại nghiệp sắp thành của bọn họ đang ở ngay trước mắt, chỉ cần một người dao động, 17 năm của bọn họ sẽ như gió thoảng mây bay.

Thẩm Trọng Cẩn day trán, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Hắn trầm giọng:

"Nó vốn là của nàng ấy... Nếu không có nàng ấy, chuyến đi này của chúng ta xem như uổng phí.