Chuyện Của Tiểu Quận Chúa

Chương 23: Lãnh phạt



Chu Kỳ hiểu tất cả, ngày hôm đó hắn cũng có mặt ở Đại điện, nhìn thấy Thẩm Trọng Cẩn bước ra với vẻ mặt thất vọng, tâm trạng hắn dường như cũng rơi xuống vực thắm. Nhưng, lại vì vài ba câu nói của Dư Noãn Tâm họ lại thuận lợi mượn được đại binh của Tây Tề. Không những vậy còn có được tấm kim bài quyền lực trong tay.

Chu Kỳ có cảm kích nàng không? Hắn có... Hắn còn kinh ngạc đến mất hồn vì Dư Noãn Tâm dám đánh cược cả tính mạng vì Thẩm Trọng Cẩn. Nhưng sự cảm kích đó chưa đủ để làm lung lay ý chí báo thù của Chu Kỳ, hắn đã chờ 17 năm, không phải để đợi Thẩm Trọng Cẩn vì một nữ nhân mà chùn bước.

Thẩm Trọng Cẩn nhìn Chu Kỳ, trong cuộc đời hắn hiện tại, không có bao nhiêu người là quan trọng với hắn, Chu Kỳ chính là một trong số đó. Nhưng không biết từ lúc nào, Dư Noãn Tâm đã trở thành giới hạn của hắn... Thẩm Trọng Cẩn không ngại thể hiện cho Chu Kỳ biết nàng quan trọng với hắn như thế nào. Ánh mắt hắn lạnh lẽo quét qua Chu Kỳ, thanh âm thấp đến cực độ:

"Ngươi tự đi lãnh 20 đại côn."

"Tuân lệnh." Chu Kỳ cúi đầu, hắn chấp nhận hình phạt, lần này do hắn quá ích kỷ, suýt chút nữa đã hại Dư Noãn Tâm mất mạng. Hắn không muốn mình trở thành con người như vậy, nhưng sự thật phũ phàng, không biết từ bao giờ hắn đã trở thành loại người mà bản thân mình ghét nhất... Tàn độc, ích kỷ, chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mình.

Thẩm Trọng Cẩn híp mắt nhìn Chu Kỳ, hắn xua tay ra lệnh: "Lui ra đi."

Vừa lúc Chu Kỳ rời đi, Dư Noãn Tâm trên giường bất chợt co rúm lại, khuôn mặt nhăn nhó vì cơn ác mộng, trong miệng liên tục lẩm bẩm:

"A Cẩn... A Cẩn... Nguy hiểm..."

Thấm Trọng Cẩn đau lòng khi thấy nàng như vậy, hắn vội vàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán, nhỏ giọng trấn an:

"Ta không sao... Ta không sao..."

Đột nhiên, Dư Noãn Tâm bật khóc nức nở, nước mắt lã chã rơi. Giọng nói nghẹn ngào của nàng vang vọng trong căn phòng: "Cha... Nương... Cha... Nương.." Mỗi tiếng gọi tên của nàng đều như một nhát dao cứa vào trái tim

Thẩm Trọng Cẩn.

"Noãn Noãn..." Hăn siết chặt lấy nàng, trán áp chặt vào trán nàng, giọng nói khàn đặc, "Tại sao nàng lại mang họ

Dư?" Câu hỏi này mang theo sự bất lực từ tận đáy lòng hắn.

***



Chu Kỳ rời khỏi phòng, trên đường đi tìm đám người Tùng Mậu lãnh phạt hắn cảm nhận được có ai đó đang theo dõi mình, bước chân của Chu Kỳ khựng lại. Một bóng đen lao ra từ bóng tối, lưỡi dao sắc lẹm áp sát vào yết hầu hắn, đối phương gẵn giọng hỏi:

"Các ngươi rốt cuộc là ai?

Trời đã gần sáng, nhưng vẫn còn vương chút màu tím nhạt của màn đêm, ánh sáng còn khá mờ ảo nhưng Chu Kỳ nheo mắt một lúc là đã nhìn rõ ai đang kề dao vào cổ mình, hắn cười nhạt, giọng nói trầm thấp vang lên, như một lời thách thức:

"A Man cô nương có ý gì?"

"Bớt giả vờ đi!" A Man gằn giọng, lưỡi dao sắc lẹm ấn sâu thêm vào da cổ Chu Kỳ, "Một thương nhân bình thường có thể bị một đám tử sĩ truy sát sao?"

Chu Kỳ nhíu mày nhìn A Man, đây là lần đầu hắn nghiêm túc nhìn một nữ nhân khác ngoài Dư Noãn Tâm. Đôi mắt phượng xinh đẹp, ẩn chứa nhiều tâm tư sâu sắc, nếu Dư Noãn Tâm mang vẻ đẹp ngọt ngào, đáng yêu như một đóá quỳnh hương rực rỡ, thì A Man lại như một đóa hồng nhung gai góc, đầy bí ẩn. Sự sắc sảo, mị hoặc của nàng được che đậy kín kẽ, ấn giấu sau vẻ mặt ngây thơ của cô nương mới lên mười sáu.

Chu Kỳ cười lạnh, nếu hắn đoán không sai, A Man chính là tai mắt mà Dư Tư Niên đặc biệt sắp xếp, vừa bên cạnh chăm sóc, bảo vệ bảo bối của ông ta, vừa quan sát hành động của bọn họ... Vì từ đầu, ông ta đã nghi ngờ thân phận của Thấm Trọng Cấn.

"A..." A Man giật mình hét lên. Lưỡi dao rơi loảng xoảng xuống đất. Trong nháy mắt, Chu Kỳ đã xoay người, ép nàng vào tường, cánh tay A Man bị bắt chéo, giữ chặt sau lưng.

Chu Kỳ hít vào một hơi thật sâu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai nàng, "Người thông minh quá... Sống không được lâu đâu." Lời nói của hắn lạnh lẽo, có ý đe doạ nàng.

A Man trợn tròn mắt, tên này nguy hiểm không kém gì chủ nhân của hắn, nàng cố gắng lách người thoát khỏi sự giam giữ của Chu Kỳ nhưng càng cử động, Chu Kỳ càng dùng lực mạnh hơn, siết chặt cánh tay nàng.

A Man bất lực, giận dữ quát lớn: "Nếu các ngươi dám làm tổn hại đến mọi sợi tóc của quận chúa... Ta sẽ liều mạng với các ngươi."

"Liều mạng bằng cách nào?" Chu Kỳ cười lạnh, có ý khinh thường, "Đến ta cô còn không đánh lại thì đòi liều mạng với ai?"

Dứt lời, hắn buông A Man ra, giống như không để nàng vào trong mắt. A Man tức giận đến run rẩy, nàng nhìn bóng lưng hắn dần khuất, trong lòng tràn đầy địch ý. Đột nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng. Nàng nhanh chân đuổi theo, vươn tay chạm vào tấm lưng của Chu Kỳ. Cảm nhận được nguy hiểm sau lưng mình, Chu Kỳ xoay người lại. A Man bị doạ giật mình, dẫm phải tà váy, mất đà ngã vào lòng Chu Kỳ. Đôi môi vô tình chạm vào nhau... Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc đó, cả hai đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm đối phương.

"Á..." A Man hoảng hốt hét lớn, nàng nhanh chóng bật dậy, xách váy chạy mất dạng, để lại Chu Kỳ vẫn còn ngồi đó, đờ đẫn chạm vào môi mình giữa màn đêm tĩnh mịch.