Chuyện Của Tiểu Quận Chúa

Chương 24: Trách móc



Khi ánh nắng xuyên qua từng lớp giấy dầu trên cửa sổ, chạm vào khuôn mặt, Dư Noãn Tâm mới từ từ mở mắt.

Lồng ngực truyền đến một cảm giác đau đớn khó tả, khiến nàng khẽ rên lên. Nhìn xung quanh, ánh mắt nàng dừng lại ở thân ảnh cao lớn đang gục đầu trên bàn trà. Dù đêm qua, chìm trong cơn mê man, nàng vẫn có thế cảm nhận được, một bàn tay ấm áp luôn nắm chặt lấy mình không rời. Trong đôi mắt mệt mỏi ánh lên vẻ hạnh phúc, nàng khàn giọng gọi:

"A Cẩn.."

Thẩm Trọng Cẩn giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, hắn thấy Dư Noãn Tâm đang nhìn mình chăm chăm. Ánh mắt nàng dịu dàng, nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch. Tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn vội vã bước đến bên giường, bàn tay lớn khẽ chạm vào nàng, giọng nói gấp gáp, đầy lo lắng:

"Nàng thấy trong người sao rồi? Còn đau lắm không?"

Dư Noãn Tâm đương nhiên vẫn còn đau, nhưng không đến mức quằn quại, khó thở như đêm qua. Thấy Thẩm Trọng Cẩn lo lắng cho mình đến mức mặt mày tái mét, nàng chợt cảm thấy thích thú. Nhìn bộ dạng sốt ruột của hắn, Dư Noãn Tâm cố tình nhăn mặt, đôi mắt long lanh rịn ra một tầng sương mỏng, giọng nói nghẹn ngào:

"Đau... Đau lắm..."

Thẩm Trọng Cẩn nhìn nàng, cảm thấy tội lỗi. Hắn muốn làm gì đó để xoa dịu cơn đau của nàng, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Tay chân luống cuống, cuối cùng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn cúi người, đôi tay lớn của hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ngón tay khẽ siết chặt. Một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống đôi môi khô khốc của nữ nhân.

Hai mắt Dư Noãn Tâm trợn tròn, còn có cách giảm đau như thế này sao? Không phải lần đầu cả hai hôn nhau, nhưng lần này cảm giác rất khác lạ, Thẩm Trọng Cẩn hôn nàng một cách từ tốn, không sâu sắc, mạnh bạo như những lần trước. Hắn ngậm lấy cánh môi nàng, mơn trớn một cách nhẹ nhàng, Dư Noãn Tâm cảm nhận được, hăn giống như đang ngậm một bảo vật trân quý trọng miệng, cứ sợ nàng sẽ tan ra vậy...

Thẩm Trọng Cẩn khẽ mở mắt, thấy Dư Noãn Tâm đang say sưa tận hưởng nụ hôn của mình. Đôi mắt nàng khép hờ, hàng mi khẽ rung. Nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi hắn, bàn tay khẽ nâng cằm nàng, không kiểm lòng được hôn sâu hơn. Dư Noãn Tâm giật mình, nhưng cơ thế như bị thôi miên, rướn cố đáp lại nụ hôn của hăn.

Cạch...

"Chủ tử, có..." Trong lúc hai người còn đang tình chàng ý thiếp, Chu Kỳ đẩy cửa bước vào, lời nói còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho đờ người. Hắn ái ngại, quay đầu không dám nhìn lại.

Dư Noãn Tâm giật mình, vô ý cắn mạnh vào môi Thầm Trọng Cần. Khi hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng đã đỏ ửng vì xấu hổ. Nàng vội vàng kéo chăn lên che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ánh mắt Thẩm Trọng Cẩn vẫn còn lưu luyến nhìn Dư Noãn Tâm, nhưng khi quay sang Chu Kỳ, đôi mắt ấy đã trở nên lạnh lùng như băng. Giọng nói trầm thấp, khó chịu hỏi:



"Có chuyện gì?"

Phá hỏng chuyện tốt của người khác không phải là chuyện quân tử muốn làm, nhìn thấy cảnh tượng này Chu Kỳ lại bất giác nhớ đến đêm qua... Cùng với A Man... Mặt hắn đột nhiên ửng đỏ, hắn không dám quay đầu lại, chỉ thấp giọng thông báo:

"Hoàng phu điện hạ cùng tam vương tử đến."

"..." Sao lão ta lại đến nhanh vậy? Thẩm Trọng Cẩn nghĩ.

Từ thời khắc Thẩm Trọng Cẩn dùng tấm kim bài, hắn biết chắc sẽ kinh động đến Hoàng thành, chỉ là không ngờ vị

Hoàng phu này lại yêu thích thê tử của hắn đến vậy... Mặt trời chỉ vừa mới lên thiên đỉnh đã có mặt tại A La Lan cách Hoàng thành Tây Tề mấy mươi dặm đường.

Cổ Tiêu Vân Quang được viên tướng trực thành đêm qua cung kính dẫn vào phòng. Bụi cát sa mạc vẫn còn vương trên áo choàng, chưa kịp cởi xuống, đủ hiểu ông ta đã vội vàng phi ngựa đến đây như thế nào...

Không khí trong phòng như lắng đọng lại. Dư Noãn Tâm nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Cổ Tiêu Vân Quang đang nhìn mình, nàng không biết là vì bụi cát trên sa mạc làm cay mắt ông ấy, hay ông ấy đang ngấn lệ vì đau lòng thay nàng? Trong lòng nàng thật sự cũng không dễ chịu, giọng nàng hơi nghẹn lại, ấp úng gọi:

"Điện... Hạ..."

"Được rồi... Con đừng nói chuyện." Cổ Tiêu Vân Quang vội vàng tiến đến bên giường, ông ra hiệu Dư Noãn Tâm đừng nói chuyện. Hiện tại, nàng chỉ cần cử động một chút, dù chỉ là cuống họng, cũng khiến ông không khỏi đau lòng.

Dư Noãn Tâm cũng rất biết nghe lời, nàng im lặng, chỉ nhìn chăm chăm người đàn ông kỳ lạ trước mặt, tại sao ông ấy lại quan tâm nàng như thế? Khi ở vương cung nàng chỉ cho rằng ông ấy đặc biệt yêu thích nàng, nhưng nhìn biểu hiện ngày hôm nay, nó không đơn giản như vậy... Vị hoàng phu Tây Tề này rốt cuộc là ai?

Cổ Tiêu Vân Quang không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Dư Noãn Tâm nhìn mình, ánh mắt ông lạnh lùng quét qua Thẩm Trọng Cẩn. Cảm xúc tức giận đã cố gắng đè nén trong lòng không bộc phát trước mặt Dư Noãn Tâm, ông gắn giọng nói:

"Còn chưa ra khỏi Tây Tề... Con bé suýt chút nữa đã mất mạng."

"Người làm phu quân như ngươi... Có phải quá vô dụng không?" Ông hỏi, hàm ý trong lời nói không phải khinh thường, mà là trách móc.