Không khí ngột ngạt bao trùm căn phòng. Thẩm Trọng Cẩn cúi đầu, im lặng không phản bác. Hắn cũng chẳng có lý lẽ gì để phản bác, chuyện lần này đúng thật là do hắn. Nếu hắn không cố chấp xuất phát khi chiều muộn, nếu hắn phát hiện ra tên sát thủ ẩn nấp đó sớm hơn, nếu hắn có đủ năng lực để bảo vệ nàng... Tất cả chỉ đều là nếu...
Cả đêm qua hắn đã hối hận, tự trách bản thân, dày vò tâm trí mình không biết bao nhiêu lần. Lúc này, lời buộc tội của Cổ Tiêu Vân Quang như những mũi tên xuyên thấu trái tim hắn.
Đụng tới Thẩm Trọng Cẩn, giống như đụng tới vảy ngược của Dư Noãn Tâm. Không thể ngồi yên khi thấy phu quân mình bị trách móc. Nàng vội vàng chống tay ngồi dậy, nói đỡ cho hắn:
"Hoàng phu điện hạ... Không phải lỗi của chàng ấy... Người... Ah..." Vết thương bị động mạnh, lời còn chưa kịp nói hết, nàng khẽ kêu lên vì đau đớn.
Cổ Tiêu Vân Quang liếc nhìn Thẩm Trọng Cẩn, tên này còn dám dùng ánh mắt này nói chuyện với mình? Hắn có biết mình là ai không hả? Tức chết ông đây rồi...
Cổ Tiêu Vân Quang thở hắt ra một hơi, lấy lại bình tĩnh, ông thấp giọng nói: "Đây là Cửu thương đan của Tây Tề bọn ta."
"Nó là gì vậy?" Dư Noãn Tâm tròn xoe mắt, vẻ mặt ngơ ngác hỏi Thẩm Trọng Cẩn. Nàng vừa nhai nhóp nhép, vừa quay đầu lại, đôi mắt long lanh nhìn hắn. Nàng chỉ cảm thấy thứ trong miệng mình rất ngọt, còn có chút bùi bùi nữa.
Thẩm Trọng Cẩn thở phào nhẹ nhõm, dịu giọng trả lời nàng: "Là đan được có thể giúp nàng nhanh chóng hồi phục vết thương."
Tây Tề Quốc nổi tiếng khắp Đại Lục Cửu Châu một phần chính là vì những loại đan dược bí ẩn này. Ngàn vàng khó mua được, cũng chỉ có hoàng tộc Tây Tề hay những quý tộc có công cao được nữ hoàng ban thưởng mới có thể sở hữu. Cửu thương đan chính là đan dược trị thương huyền diệu danh chấn thiện hạ, chỉ cần ăn một viên, khả năng hồi phục nhanh gấp 4 lần người bình thường.
***
Tác dụng của Cửu thương đan quả thật rất thần kỳ, chưa đến một tuần Dư Noãn Tâm đã có thế chạy nhảy như bình thường. Nàng ngồi trên xích đu trong sân vườn, nhẹ nhàng đung đưa qua lại, gió nhẹ đưa tóc mai bay bay, phấn khích chờ đợi A Man mang điểm tâm về cho mình. Bỗng, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau: "Muội đã khỏe hoàn toàn rồi chứ?" Dư Noãn Tâm giật mình, quay đầu lại.
Dư Noãn Tâm nheo mắt, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ trước mặt. Phong thái ung dung, khí chất vương giả, chẳng khác nào Hoàng phu điện hạ. Tim nàng đập thình thịch. Liệu có phải nàng đã đoán đúng? Nhưng trước khi kịp lên tiếng, hắn đã tự giới thiệu:
"Ta là tam vương tử của Tây Tề Quốc, Cát Nhĩ Yên Lâm."
Dư Noãn Tâm cười thầm trong bụng, nàng có chút đắc ý với khả năng phán đoán của mình. Với dáng vẻ điềm tĩnh, nàng ung dung đứng dậy, cúi đầu hành lễ:
"Bái kiến tam vương tử."
Thấy Dư Noãn Tâm cung kính với mình như vậy, Cát Nhĩ Yên Lâm không khỏi hoảng hốt. Hắn vội vàng tiến đến, đỡ nàng dậy, nhẹ giọng nói:
"Phụ vương đã về hoàng thành... Ta ở lại đây để xem tình hình của muội..."
"Đợi tiễn muội cùng tên kia về Đại Chu." Nhắc đến Thẩm Trọng Cẩn, Cát Nhĩ Yên Lâm cũng giống như phụ hoàng hắn, cảm thấy khó chịu đến không muốn gọi thăng tên.
Dư Noãn Tâm giật mình, hơi ngượng ngùng khi bị người khác nắm tay như vậy. Nàng nhẹ nhàng rút tay ra, cười gượng nói:
"Dân nữ... Làm phiền vương tử rồi!"
Cánh tay Cát Nhĩ Yên Lâm cứng đờ giữa không trung, hắn ho khan một tiếng, vẻ mặt có chút lúng túng. Hắn cũng biết mình hơi đường đột, đã làm nàng kinh sợ nên cười cười, giả vờ gãi gãi đầu rồi rút từ trong ngực áo ra một chiếc vòng tay, đưa về phía Dư Noãn Tâm:
"Cái này tặng cho muội... Coi như là quà gặp mặt."
Dư Noãn Tâm ngỡ ngàng nhìn chiếc vòng được làm bằng vàng nguyên khối, xung quanh được khảm rất nhiều đá quý đủ màu sắc, lung linh, rực rỡ. Nàng đã từng nhìn thấy chiếc vòng có kiểu dáng y đúc trên tay Nữ hoàng Tây Tề, đủ hiểu ở đây nó quý giá như thế nào?
Dư Noãn Tâm muốn từ chối, bàn tay siết chặt lại. Ánh mắt nàng đan vào ánh mắt của Cát Nhĩ Yên Lâm, thấy sự khẩn thiết trong đó, nàng không đành lòng từ chối. Cuối cùng, nàng vẫn nhận lấy chiếc vòng, lòng tràn đầy cảm xúc khó tả.
Ở một góc nhỏ trong sân vườn, cuộc nói chuyện của hai người, mọi cử chỉ, hành động, ánh mắt, nụ cười, đều thu vào hết tầm mắt lạnh lùng, sắc bén của Thấm Trọng Cẩn.