Chuyện Của Tiểu Quận Chúa

Chương 33: Sợ sệt



Cơ mặt Chu Kỳ cứng đờ, đôi tay vụng về kéo vạt áo lại che đi phần bụng. Hắn ho khan một tiếng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi má đỏ ửng đã phản bội hắn. "Không biết xấu hổ." Giọng nói của hắn cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng lại run rẩy đến lạ thường.

A Man cắn lưỡi, nàng cũng muốn đánh vào cái miệng của mình lắm, xấu hổ hết đi được, muốn đào cái hố tự nhảy xuống quá! Nhưng trước mặt Chu Kỳ, nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nở một nụ cười gượng gạo, ánh mắt cố gắng đối diện với hắn.

Chu Kỳ cũng nhìn nàng, hắn lại nhớ đến đêm hôm đó, khi cánh môi của cả hai chạm vào nhau, một cảm giác mềm mại, lạ lẫm tấn công tâm trí hắn, khiến một người lạnh nhạt như hắn phải đờ đẫn suốt mấy ngày. Hắn lại híp mắt nhìn nàng, thấp giọng hỏi:

"Cô tên là A Man?"

Mỗi khi A Man nhìn Chu Kỳ, nàng như bị ánh mắt sâu thẩm của hắn hút hồn, không hiểu bản thân bị gì, lại bất giác trả lời tên thật của mình: "Kiều Man... Tên của ta là Kiều Man."

Chu Kỳ khẽ cười thành tiếng, hắn bước đến gần A Man, cúi đầu nhìn nàng, ngờ vực hỏi:

"Kiều Man, có phải tất cả nam nhân trên đời đều không thể qua nổi ải mỹ nhân không?"

"Không biết!" A Man thành thật lắc đầu, "Ta mới bao nhiêu tuổi chứ, sao mà hiểu được nhiều... Ưm..."

Lời chưa dứt, Chu Kỳ đã nghiêng người, môi hắn phủ lấy đôi môi mềm mại của nàng. Hắn giữ chặt gáy A Man, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi nàng trong một nụ hôn sâu. Rồi đột ngột buông ra, hắn cười gian: "Ha... Đây chính là cảm giác mà chủ tử si mê sao?" Ánh mắt hắn đảo quanh gương mặt nàng, tràn đầy vẻ thích thú.

A Man vừa định phản ứng thì đã bị hắn chiếm lấy đôi môi lần nữa. "Ngươi... Ư... Kỳ..." Nàng rên rỉ, đôi mắt nhắm chặt.



Rất lâu sau đó, Chu Kỳ mới buông môi nàng ra, hơi thở hắn gấp gáp, giọng khàn khàn gọi tên nàng, "Man Man!"

A Man cảm thấy mặt mình nóng ran, tim đập như trống trận. Nàng cố gắng né tránh ánh mắt của Chu Kỳ, nhưng lại không thể rời đi. Hắn vẫn đang nhìn nàng, ánh mắt ấy khiến nàng vừa sợ vừa thích.

Chu Kỳ bất ngờ ôm chầm lấy A Man, bế nàng lên như một con búp bê. Hắn ném nàng xuống giường, thân hình cao lớn che phủ lấy nàng. Hai tay hắn tì mạnh vào thành giường, khoanh tròn lấy nàng. Ánh mắt hắn tối sầm lại, thấp giọng hỏi:

"Sợ không?"

"Không sợ!" A Man lắc đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp, ám muội nhìn Chu Kỳ, kiên định nói. Nàng đúng là không thấy sợ gì hết, ngược lại còn cảm thấy tò mò, cảm giác muốn trải nghiệm chuyện mới mẻ gì đó.

Chu Kỳ cười hắt ra một tiếng, hắn cũng không hiểu bản thân mình đang làm gì, chỉ là nữ nhân trước mắt này khiến hắn sinh ra một cảm giác... Thật sự muốn chiếm đoạt nàng.

***

"A Cẩn.." Dư Noãn Tâm đứng trước cửa thư phòng nhìn Thẩm Trọng Cẩn vẻ mặt buồn bã gọi hắn.

Thẩm Trọng Cẩn giật mình, nâng mắt nhìn về phía cửa, hắn đang nghĩ về nàng thì nàng lại xuất hiện trước mặt, khiến hắn vô thức còn nghĩ đây là ảo giác.

"Sao nàng lại đến đây?" Thẩm Trọng Cẩn vừa mừng vừa lo, nhẹ giọng hỏi nàng.



Dư Noãn Tâm không trả lời, nàng tiến đến gần Thẩm Trọng Cẩn, mở tráp thức ăn, đặt những món mình đã cất công chuẩn bị lên bàn cho hắn.

Thẩm Trọng Cẩn nắm lấy tay nàng, bất chợt Dư Noãn Tâm lại khẽ kêu lên một tiếng.

"Nàng làm sao?" Thẩm Trọng Cẩn giật mình hỏi, khi nhìn thấy vết bỏng đỏ ửng trên tay nàng, lại nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt, hắn đau lòng nói: "Sao này đừng làm nữa." Vừa nói, hắn kéo nàng lại gần, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi vào lòng mình.

"Thiếp đau ở đây này." Dư Noãn Tâm nhìn hắn, sự ấm ức trong lòng kiềm nén đã lâu, hai mắt nàng đỏ hoe, nàng chỉ vào trái tim mình nghẹn ngào nói, "Chàng đưa thiếp về đây, vứt thiếp ở trong phòng... Ban ngày thì chẳng thấy mặt đâu, ban đêm thì không về phòng ngủ..."

Dư Noãn Tâm nhìn thăng vào mắt hắn, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác lo sợ tột cùng, nàng dè dặt, lắp bắp hỏi: "Thẩm Trọng Cẩn... Có phải chàng có... Có..."

"Chỉ có mình nàng." Thẩm Trọng Cẩn nhanh miệng đáp, hắn biết nàng đang muốn hỏi chuyện gì. Hắn ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào hõm cổ thơm mềm, giọng nói cũng nghẹn lại, "Noãn Noãn... Xin lỗi..."

"Dạo này ta thật sự rất bận... Để nàng uất ức rồi." Hắn thật sự rất nhớ nàng, rất nhớ... Chỉ là hắn không có can đảm đi tìm nàng... Hắn chưa bao giờ biết sợ, nhưng lời nhắc nhở của Chu Kỳ hôm đó, đã trở thành tâm ma trong lòng hắn, dày vò hăn từng ngày.

Cốc cốc...

Bất chợt, bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng gõ cửa, lão quản gia trầm giọng thông báo:

"Công tử... Có công công trong cung đến...