Chuyện Của Tiểu Quận Chúa

Chương 34: Sự thật



"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết"

"Thẩm Trọng Cẩn, Kinh Châu, Chi Lai Trấn. Chính là thất hoàng tử đã thất lạc nhiều năm của Trẫm và Thục phi

Văn thị - Tư Vũ Trọng Cẩn.

Mùa thu năm Dương Trinh thứ 27, miền bắc Đại Chu xảy ra vỡ đê ngập lụt, miền đông nạn châu chấu hoành hành, đời sống muôn dân lầm than.

Thất hoàng tử vừa trở về đã không tiếc tài sản gây dựng nhiều năm bên ngoài, đồng ý quyên góp toàn bộ sản nghiệp dưới tên mình để cứu giúp nạn dân. Xứng đáng là bậc hiền vương của thiên hạ.

Nay Trẫm sắc phong thất hoàng tử - Tư Vũ Trọng Cẩn làm Ninh Thân Vương. Ban Ninh Vương phủ."

"Khâm thử."

"Tạ phụ hoàng long ân."

Công công vừa truyền thánh chỉ xong, cung kính đưa thánh chỉ vào tay Thẩm Trọng Cẩn, vừa nịnh nọt, cười nói:

"Chúc mừng Ninh Vương điện hạ... Chúc mừng Thẩm lão gia..."

Thẩm Trọng Cẩn siết chặt cuộn vải vàng thêu hình rồng trong tay, các khớp xương nổi lên trắng bệch. Ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên khuôn mặt già nua, xảo quyệt của thuộc hạ thân tín bên cạnh lão già đó. Một nụ cười nhạt nhoà hiện lên trên môi hắn, chính Dư Noãn Tâm bên cạnh cũng ngờ vực cảm nhận được sự thâm hiểm, tàn nhẫn trong nụ cười ấy.

***



Trở về tiểu viện, Dư Noãn Tâm vẫn còn ngơ ngác như người mất hồn. Những lời vị công công kia vừa tuyên đọc cứ lởn vởn trong đầu nàng. Nàng biết Thẩm Trọng Cẩn luôn có điều gì đó giấu mình, chỉ là không ngờ bí mật của hắn lại kinh thiên động địa đến như vậy.

"A Cẩn.." Nàng gọi tên hắn, trong lời nói vẫn ngập tràn sự hoang mang, "Mọi chuyện là sao vậy? Sao chàng lại là thất hoàng tử của Đại Chu?"

Thẩm Trọng Cẩn nhìn nàng, đôi mắt sâu thắm như chứa đựng cả một bầu trời u ám. Trong đầu hắn, hình ảnh của mẫu phi, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu,... Lại hiện lên. Những người thân thật sự yêu thương hắn. Tất cả họ giờ đây, đều đang nằm dưới nắm mộ lạnh lẽo, điêu tàn, mang theo nỗi oan khuất bị người đời nguyền rủa.

Trái tim Thẩm Trọng Cẩn như bị ai đó bóp nghẹt, hắn thở hắt ra một hơi, trầm mặc nhìn nàng, thấp giọng nói:

"Mẫu thân ta là con gái Đại tướng quân Trấn quốc của Đại Chu, ngoại tổ mẫu là Trường Bình trưởng công chúa..."

"Nhưng ngoại tổ mẫu ta không giống như tổ mẫu nàng... Là muội muội ruột của đương kim hoàng đế Đại Yến, bà chỉ là con gái của một phi tần không được nhiều thánh sủng... Nhưng lại may mắn lấy được một phu quân quyền cao chức trọng."

"Phụ hoàng lên ngôi để củng cố quyền lực đã nạp mẫu thân ta vào cung làm phi tần, phong hiệu Thục Phi, quyền lực hậu cung chỉ đứng sau hoàng hậu."

"Năm ta 5 tuổi... Đại Yến và Đại Chu xảy ra chiến tranh... Ngoại tổ phụ ta là chủ soái."

"Trận đánh đó... Đại Chu đại bại, thiệt hại hơn 20 vạn quân, cắt 5 toà thành trì để bồi thường cho Đại Yến."

"Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh... Nhưng ngoại tổ phụ lại bị gán tội thông địch... phản quốc."

Lời nói trong cổ họng Thẩm Trọng Cẩn nghẹn lại, Dư Noãn Tâm có thể nhìn thấy, đáy mắt hắn đã đỏ hoe, hẵn lên từng sợi tơ máu. Hắn nhìn nàng, gắn giọng thốt ra bốn chữ đầy oán hận:

"Tru... di... cửu... tộc."

Dư Noãn Tâm cũng thừa biết thông địch phản quốc sẽ phải gánh chịu hậu quả gì... Nhưng khi nghe chính miệng



Thẩm Trọng Cẩn nói ra bốn chữ đó, nàng thật sự cầm lòng không nổi, những giọt nước mắt lăn dài trên má, cảm giác có gì đó nghẹn lại ở cổ họng, muốn nói nhưng lại không nói được. Năm đó chàng ấy chỉ mới 5 tuổi, chỉ mới 5 tuổi thôi mà! Rốt cuộc chàng ấy phải trải qua những gì để sống đến ngày hôm nay?

Thẩm Trọng Cẩn ngửa mặt lên trời, hắn không cho phép bản thân được rơi nước mắt, từ đêm đó, từ đêm hắn nằm gục trên mộ mẫu phi hắn ở bãi tha ma hoang tàn kia. Hắn đã thề, sẽ không rơi một giọt nước mắt nào cho đến khi tự tay đâm chết Tư Vũ Đặng Sinh, phá nát ngàn dặm giang sơn Đại Yến, đem sự trong sạch, vinh quang vốn có trả lại cho hai nhà Văn, Chu.

Khi Thẩm Trọng Cẩn hạ mắt nhìn nàng lần nữa, Dư Noãn Tâm đã nhìn thấy sự kiềm chế muốn nổ tung trong ánh mắt ấy. Thẩm Trọng Cẩn khó chịu, nàng cũng khó chịu, mỗi cái nhìn giao nhau, như một mũi tên đâm thẳng vào tim, khiến cả hai cùng đau đớn.

Thấm Trọng Cẩn lại cười, nụ cười vặn vẹo đến khó coi, hắn trào phúng nói tiếp:

"Mẫu thân ta vì có công sinh ra hoàng tử cho hoàng thất nên được miễn tội chết... Giáng làm Mỹ nhân, thấp hèn nhất trong đám cung tần."

"Không còn nhà mẹ chống lưng, bất kì ai trong hậu cung cũng có thể dẫm đạp lên mẫu tử ta..."

"Mẫu thân vì để bảo vệ ta, đã dựng lên một cái chết giả cho ta, bí mật đưa ta ra khỏi cung giao cho sư huynh của bà là Thấm Thanh Thương, Đông Thần phái nuôi dưỡng."

"Chính là nghĩa phụ bây giờ của chàng." Dư Noãn Tâm ngờ vực hỏi.

Thẩm Trọng Cẩn gật đầu xác nhận, khiến trái tim nàng như thắt lại. Nàng nắm chặt tay, giọng run run: "Sau đó thì sao? Chuyện gì đã xảy ra?"

Một khoảng lặng bao trùm lấy họ, nặng nề đến nghẹt thở. Thấm Trọng Cần cúi đầu, đôi vai run rấy. Hắn không dám nhìn vào mắt Dư Noãn Tâm, sợ rằng nàng sẽ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn. Hắn nhìn chằm chằm xuống đất như muốn chôn vùi mình vào đó. Giọng hắn nghẹn lại, từng chữ như được cào ra từ sâu trong cổ họng:

"Sau đó... Mẫu thân ta thắt cổ... tự sát..."

"Xác bà thậm chí không được an táng ở phi lăng mà chỉ được chôn ở bãi tha ma dành cho cung nữ.