"A Man món này ngon nè!" Dư Noãn Tâm hào hứng đưa miếng mứt thơm đến bên miệng A Man. Lâu lắm rồi nàng mới có cảm giác dạo phố thư thái như thế này, đường phố Kinh Châu cũng đã nhộn nhịp hơn ngày đầu nàng đến đây.
Nghe nói, sau khi Thẩm Trọng Cẩn được phong làm Ninh Thân Vương, hắn được giao quản lý việc kinh doanh của các thương hội ở Kinh Châu, với khả năng, uy tín và tiền tài sẵn có của hắn, chỉ trong vòng nửa năm, Kinh Châu Đại Chu như được thay máu. Nhiều cửa tiệm mới được lập nên, kinh doanh đủ các loại mặt hàng. Thương buôn mấy nước lân cận cũng vì thuế hàng hóa rẻ hơn các nước khác mà đến đây mua đi bán lại... Cũng vì thế, mà Thẩm Trọng Cẩn vừa có chỗ đứng trong triều đình, vừa có được uy tín trong lòng dân.
"Tiểu thư!" Nhìn bộ mặt hí ha, hí hửng của Dư Noãn Tâm, A Man vừa cắn lấy miếng mứt, vừa thở dài hỏi, "Giờ người đã là Ninh Vương phi, sao đám người trong phủ vẫn gọi người là Dư cô nương?"
"A Cẩn nói với ta, bây giờ chàng ấy phải dè chừng tai mắt của hoàng đế, bọn ta lại chưa tiến hành đại lễ thành hôn, nên chưa thể danh chính ngôn thuận để hạ nhân trong phủ gọi ta Ninh Vương phi được."
Từ ngày biết Thẩm Trọng Cẩn là thất hoàng tử của Đại Chu, nay còn được phong làm Ninh Thân Vương, A Man tạm cảm thấy hắn cũng xứng với quận chúa nhà mình. Nhưng nửa năm trôi qua, hôn lễ mà hắn hứa với Dư Noãn Tâm vẫn chưa thực hiện được, một danh phận chính thức cũng không cho nàng. Lúc ở Thẩm Phủ, mấy người hầu còn gọi nàng một tiếng "phu nhân", nghe cũng thuận tai, nhưng từ ngày chuyển đến Ninh Vương phủ, đám hạ nhân đều là người trong cung sắp xếp, mở miệng ngậm miệng là gọi "Dư cô nương". Mỗi lần nghe thấy, A Man đều khó chịu, nhưng Dư Noãn Tâm lại chẳng mảy may để ý... Đúng là hoàng đế chưa lo mà thái giám đã vội.
Nhìn thấy vẻ mặt bí xị của A Man, Dư Noãn Tâm khẽ tựa đầu vào vai nàng, cười nói:
"Được rồi mà... Không phải họ vẫn rất cung kính với chúng ta sao?"
"Người dễ thoả mãn thật đó... Nói vậy sao không tổ chức đại lễ thành hôn sớm đi?" Dù cho có một ngàn lời giải thích với bất cứ lý do gì ngay lúc này cũng không thể khiến A Man vừa lòng. Người ngoài cuộc luôn nhìn tỏ mọi việc, rõ ràng Thẩm Trọng Cẩn và nghĩa phụ kia của hắn có vấn đề, chỉ là Dư Noãn Tâm bị cảm giác hạnh phúc, tình yêu đang trong thời kỳ nồng nàn che mờ lý trí, nên mới không nhận ra điều đó.
Dư Noãn Tâm cười nói như vậy, nhưng thật ra chỉ là tự an ủi lòng mình. Nàng cũng cảm thấy rất buồn, từ ngày nàng rời khỏi Đại Yến, rong ruổi đường dài theo Thẩm Trọng Cẩn từ Tây Tề đến Đại Chu, thấm thoát đã hơn một năm. Thẩm Trọng Cẩn từng hứa, mỗi năm sẽ đưa nàng về thăm nhà một lần, nhưng từ khi hắn tiếp nhận vương vị, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, đến cơ hội cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không có, nói gì đến chuyện trở về
Đại Yên xa xôi.
"A!" Đang mãi miên man trong suy nghĩ của mình, Dư Noãn Tâm không may đụng trúng một người đi đường, nàng quay vội vàng quay đầu lại, áy náy nói:
"Xin lỗi công tử... Xin lỗi..."
"..."
Đáp lại nàng là có tiếng xôn xao của những người qua đường. Vị công tử trước mắt không có bất kì phản ứng gì, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào chậu hoa đã vỡ nát dưới chân mình đờ đẫn không lên tiếng. Sự im lặng của cậu, khiến Dư Noãn Tâm cảm thấy nặng trĩu như có một tảng đá đè lên lồng ngực mình.
Nàng nhìn bông hoa màu vàng kim rực rỡ, bị gãy cành nằm trên mặt đất, ắt hẵn là một loại hoa rất quý hiếm và còn rất quan trọng với vị công tử này.
Dư Noãn Tâm khẩn trương, muốn nói xin lỗi và ngỏ ý bồi thường cho cậu, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì chàng thiếu niền trước mặt đã nâng ánh mắt giận dữ nhìn nàng, cao giọng, quát lớn:
"Các ngươi có biết đây là Liên Quan hoa quý hiếm của Tây Tề không hả?"
"Là ta tốn công tốn sức, ngàn dặm xa xôi mua từ Tây Tề về đây để làm quà ra mắt tẩu tẩu đó..."
Dư Noãn Tâm giật bắn mình, lần đầu tiên trong đời, có ai khác ngoài cha nương nàng dám quát nàng như vậy đó!
Nhưng nàng biết mình là người có lỗi, nên vẫn rất điềm đạm nói: