Chuyện Của Tiểu Quận Chúa

Chương 37: Bất ngờ



"Này!" Dư Noãn Tâm nhíu mày, tức giận quát lên, "Bọn ta chỉ vô ý đụng trúng ngươi, ngươi có cần quá quắt thế không hả?"

"Ngàn vàng khó mua được thì trăm ngàn vàng sẽ mua được... Phu quân của bổn tiểu thư rất giàu có, lấy tiền chôn ngươi còn được đấy!"

Thật sự là nàng đã nhẫn nhịn lắm rồi, tại tên này cứ thích làm tới nên nàng mới bực mình mà mắng lại, Dư Noãn Tâm cũng không hiểu sao dạo này tính tình mình thật khó chịu, có rất nhiều chuyện vừa nhìn đã thấy không thuận mắt.

"Ngươi!" Một câu quát tháo bất ngờ đã khiến thiếu niên kia cứng họng. Cái vẻ hùng hổ ban nãy tan biến, nhường chỗ cho sự sững sờ, lắp bắp. Khi đã ổn định lại tâm lý, cậu ta chỉ tay vào Dư Noãn Tâm, lớn giọng quát, "Người đàn bà đanh đá này!"

"Sao hả? Đồ nam nhân nhỏ mọn!" Dư Noãn Tâm càng nghe càng bực bội, nàng cũng chẳng hề yếu thế, mà còn tiến sát lại, hất hàm về phía cậu ta, ánh mắt đầy thách thức.

Thiếu niên bất giác lùi về phía sau một bước, cả đời này cậu chưa bao giờ nhục nhã như thế này, nữ nhân trước mặt rốt cuộc là ai lại dám hồn láo với cậu như vậy? Nhìn những người xung quanh đang xì xấm bàn tán, còn có mấy cô nương còn che miệng cười thầm mình, cậu tức muốn nghẹn họng, để vớt vát lại chút danh dự, cậu hắng giọng nói:

"Ngươi... Ngươi nên mừng vì ta không đánh nữ nhân..."

Vút...

Bất ngờ, tiếng roi da quất mạnh xuống mặt đường, cắt ngang bầu không khí ồn ào hỗn loạn, mọi người đều im bặt vì giật mình.

Roi da quất xuống ngay dưới chân mình, làm cậu thiếu hoảng hốt, vội vàng cong chân né tránh, khi ngẩng đầu lên nhìn, thì đã thấy Dư Noãn Tâm nắm lấy roi da, kéo căng ra, híp mắt nhìn cậu, cười khẩy, nói:

"Nhưng ta đánh nam nhân đấy!"

"Hả???" Cậu thiếu niên trợn tròn mắt kinh sợ, hôm nay mình ra đường không xem ngày sao? Nữ nhân này vậy mà lại biết võ công... Cậu cũng biết, nhưng nhìn cách nàng ta, và cả a đầu đi theo bên cạnh thủ thế chuẩn bị tẩn cậu một trận, thì cậu biết, với công phu mèo ba chân của mình thì lần này... Chết chắc!

Cậu thiếu niên nuốt khan một ngụm nước bọt, đảo mắt nhìn xung quanh, xem thử có lối thoát nào để chạy trốn không? Biết vậy hôm nay không làm màu, mang theo vài ba tùy tùng là được rồi!... Đã bị người ta chửi không ngẩng mặt lên nối... Không thể nào để bị ăn đòn thêm nữa!



Đột nhiên, đám đông sau lưng cậu thiếu niên lại dạt ra hai bên, cậu nhìn thấy ánh mắt của nữ nhân trước mặt mở to đầy kịch ngạc, bàn tay đang nắm chặt lấy roi da cũng buông lỏng xuống.

Không hiểu có chuyện gì? Cậu quay lại phía sau, một nam nhân mặc y phục đen tuyền, thêu hình rồng uy nghiêm cao quý, gương mặt nam nhân tuấn tú nhưng lạnh lùng, toát lên vẻ nguy hiểm, chầm chậm tiến về phía họ.

Hai mắt cậu thiếu niên sáng rực lên, cứu tinh của cuộc đời cậu đến rồi, cậu lao nhanh đến bên cạnh nam nhân kia, nắm chặt lấy cánh tay hắn, hơi thở gấp gáp nói:

"Thất ca... Thất ca... Huynh đến rồi..."

"Mau trừng phạt nữ nhân này giúp đệ." Cậu hớn ha hớn hở chỉ tay về phía Dư Noãn Tâm vẫn còn đờ đẫn đứng nhìn hai người họ. Khi nghe thấy cậu gọi nam nhân vừa xuất hiện là thất ca, nàng còn bất giác giật thót người.

Mọi biếu cảm trên gương mặt nàng đều thu hết vào tầm mắt của hai nam nhân trước mặt, Tư Vũ Trọng Nhân thấy vậy thì vô cùng đắc ý, cười không khép được miệng... Biết sợ rồi chớ gì? Ta là ai, cô có thể không thể biết, nhưng

Ninh Vương điện hạ danh tiếng lẫy lừng đang ở đây, còn là thất ca của ta... Hiểu rõ thân phận của ta rồi chứ?

Chuẩn bị quỳ xuống dập đầu tạ tội với ta đi!Haha...

Nhưng rất nhanh sau đó, cơ miệng đang cười của Tư Vũ Trọng Nhân đã cứng đờ lại. Cậu như một khúc gỗ biết đảo mắt, nhìn thất ca yêu quý hất tay mình ra, đi về phía nữ nhân đanh đá kia.

Nữ nhân vừa nảy vẫn còn hừng hực khí thế đòi đánh, đòi giết cậu, bây giờ vẻ mặt lại như bé nai con ngoan ngoãn bị bắt nạt, nàng ta nâng đôi mắt ngập nước nhìn thất ca của cậu, không những vậy còn vùi mặt vào ngực hắn, ấm

uc khoc:

"Phu quan... Huc…"

"..." Quỷ thần thiên địa ơi! Chuyện quái gì đang xảy ra trước mắt con..