Gió núi thổi lùa vào vạt áo, Thẩm Thanh Thương đứng trên đỉnh Ngữ Vân, cả kinh đô Đại Chu được thu vào tầm mắt. Ông ta khẽ nhếch môi, hỏi một cách thờ ơ:
"Con gái của Binh bộ thượng thư, Phí Diêu Anh con thấy thế nào?"
Chân mày nhíu chặt, Thẩm Trọng Cẩn nghi hoặc nhìn ông ta, hắn có dự cảm không lành, trầm giọng hỏi: "Nghĩa phụ... Y người là gì?"
Thẩm Thanh Thương cười hắt ra một hơi, ánh mắt sắt bén như dao nhìn thẩm Trọng Cẩn, mỉa mai nói: "Con thông minh như vậy? Lại có lúc hỏi ta câu hỏi ngớ ngẩn như vậy sao?"
Không khí giữa hai người như đóng băng. Gió núi rít gào, nhưng không át được tiếng tim đập thình thịch của
Thẩm Trọng Cẩn. Bàn tay nắm chặt thành quyền, khớp tay trắng bệch, hắn nhìn chăm chăm Thẩm Thanh Thương... Anh mắt nói lên sự không cam lòng nhưng lại bất lực đến khổ sở.
***
Tuy là giữa trưa nhưng tiết trời thu mát mẻ, Dư Noãn Tâm nhàn nhã ngồi đu đưa xích đu bên hồ sen. Cái xích đu này là do Thẩm Trọng Cẩn đặc biệt sai người làm tặng nàng, biết nàng thích hóng mát ở nơi này, hắn liền cho trồng thêm nhiều giống sen mới để nàng thỏả thích mà ngắm còn xây thêm một đình nghĩ mát cạnh hồ. A Man phía sau, nhẹ nhàng đẩy xích đu cho nàng. Dư Noãn Tâm bất chợt tò mò hỏi:
"Muội và Chu Kỳ thế nào rồi?"
A Man cứng đờ người, cánh tay đang giữ lấy xích đu siết chặt, lắp ba lắp bắp, "Thế nào là thế nào chứ?"
"Gian tình của hai người... Cả phủ này ai cũng biết." Dư Noãn Tâm quay đầu, híp mắt nhìn A Man cười cười, thản nhiên nói.
Hai người qua lại không chút giấu diếm, cũng chẳng biết tiết chế là gì... Mấy hôm trước có hạ nhân còn bắt gặp cả hai hôn nhau nồng nàn ở đình hóng mát. Nhiều người còn từng nhìn thấy, chu Kỳ thường xuyên lui tới viện của A Man, có đêm còn ở lại đến sáng. A Man cũng chẳng ngại ngần thể hiện tình cảm, có khi làm bánh ngọt, khi lại nấu cả một tráp thức ăn mang đến cho Chu Kỳ. Có lúc Dư Noãn Tâm cả ngày không thấy mặt nàng đâu, đến lúc trở về mới biết là ra ngoại thành chơi... Với ai thì nàng cũng chẳng cần phải hỏi nữa!
Hai má A Man đỏ lên như quả gấc chín, buông cả xích đu đang giữ trong tay ra, xấu hổ đè giọng nói, "Tiểu thư...
Đừng nói nữa!"
Nhìn vẻ mặt thẹn quá hóá giận của nàng, khiến Dư Noãn Tâm cười không khép được miệng. Hai người một chữ một tớ trêu chọc nhau, không phát hiện ở đăng xa, cũng có hai cặp mắt không thiện chí đang nhìn chăm chăm họ.
Phí Diêu Anh nheo mắt, ánh nhìn đầy ganh tị hướng về phía nữ nhân đang ung dung đung đưa trên xích đu cạnh hồ. Một thân nàng gấm vóc sặc sỡ, trên đầu cũng là đủ loại trang sức được làm từ điểm thúy quý giá, đến cô ta cũng chưa chắc gì dùng được. Ngay cả cô nương hầu hạ phía sau, dù không lộng lẫy bằng, nhưng y phục nàng ta mặc là lụa tơ tằm thượng hạng của Thẩm gia, trâm cài tóc cũng làm từ cẩm thạch được khảm ngọc trai... Trong lòng cô ta như có lửa đốt, "Nô tỳ trong phủ Ninh Vương còn có thể ăn mặc xinh đẹp, nhàn rỗi như vậy sao?"
Nô tỳ bên cạnh cô ta nhanh miệng đáp, "Nghe nói lần này Ninh Vương trở về từ Đại Yến có mang theo một nữ nhân."
Phí Diêu Anh nghe vậy, khoé môi cong lên một nụ cười mỉa mai, "Vậy chính là nha hoàn thông phòng rồi!"
Trong lúc Dư Noãn Tâm với A Man còn đang đùa giỡn vui vẻ, hai bóng hình xa lạ đột nhiên xuất hiện. Phí Diêu Anh trên môi nở nụ cười giả tạo, nhẹ giọng hỏi nàng:
"Không biết cô nương trước mặt quý danh là gì?"
Dư Noãn Tâm nhíu mày nhìn nữ nhân không biết từ đâu xuất hiện này, bộ dạng nàng ta vừa nhìn cũng có thể đoán được là tiểu thư khuê các. Mặc dù trên môi treo mãi một nụ cười, nhưng Dư Noãn Tâm có thể cảm nhận được, địch ý và sự khinh thường nàng trong mắt cô ta.
Dư Noãn Tâm cười khẩy, cao ngạo nói, "Bắt chuyện người khác mà không xưng tên họ mình trước thì rất thất lễ đó."
Nô tỳ bên cạnh Phí Diêu Anh nghe thấy lời này, liền xông lên phía trước, chỉ tay vào mặt Dư Noãn Tâm, quát lớn:
"Nô tỳ to gan, tiểu thư nhà ta là Đích nữ của Binh bộ thượng thư... Chịu mở lời vàng ngọc hỏi tên ngươi, đó chính là phước phần của ngươi rồi."
Chát...
Một cái tát như trời giáng xuống mặt thứ nô tỳ láo xược. A Man ra tay cực kỳ dứt khoát, không cần Dư Noãn Tâm phải lên tiếng. Đích nữ của Binh bộ thượng thư Đại Chu thì cao quý lắm sao? Trước mặt Quận chúa của Đại Yến, quốc gia có thế lực mạnh nhất Đại Lục Cửu Châu hiện tại, cũng chỉ là rơm rác.
"Ngươi... Ngươi dám!" Phí Diêu Anh trừng mắt, tay run run chỉ vào Dư Noãn Tâm. Cô ta không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra. Nô tỳ thân cận của cô ta bị đánh ngay trước mặt cô ta, bao nhiêu căm tức, ghen tị dồn nén, cô ta tức giận quát lớn, "Chỉ là một tiện nô được Cẩn ca ca mua về lại dám láo xược như vậy sao hả?"
"Cẩn... Ca... Ca?" Dư Noãn Tâm gẵn giọng, lặp lại từng chữ, ánh mắt nàng đanh lại, sắc bén như mũi tên đâm thẳng về phía Phí Diêu Anh. Trong lòng nàng như có ai mồi một ngọn lửa lớn... Cô ta là ai mà dám gọi phu quân nàng là "Cẩn ca ca"