Chuyện Của Tiểu Quận Chúa

Chương 40: Tuyệt vọng



Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Dư Noãn Tâm, nô tỳ của cô ta và Phí Diêu Anh đều cười khẩy, vẻ mặt đắc thẳng nói:

"Ngươi còn không biết gì sao?"

"Hoàng thượng đang có ý ban hôn cho tiểu thư nhà ta và Ninh Vương điện hạ"

"Đến khi tiểu thư của ta trở thành chủ mẫu của Ninh Vương phủ, một thông phòng như ngươi sẽ sớm bị chủ quân bỏ rơi thôi."

"Ngươi nói gì?" Ánh mắt Dư Noãn Tâm trở nên sắc lạnh như băng, nàng đứng bật dậy, chiếc xích đu theo quán tính lắc mạnh giữa không trung. Nàng tiến đến, bàn tay siết chặt cổ nô tỳ kia, giọng nói lạnh lùng như kim châm, gắn giọng hỏi, "Nói lại lần nữa ta nghe xem..."

"Ngươi... Ngươi..." Phí Diêu Anh trừng mắt nhìn Dư Noãn Tâm, giận dữ đến mức cả người run lên. Nghĩ đến chuyện mình sẽ là Ninh Vương phi tương lai, cảm giác hư vinh cùng phẫn nộ bùng cháy trong lòng cô ta. Không kìm chế được nữa, Phí Diêu Anh xông tới, hất mạnh Dư Noãn Tâm ra.

Bịch...

Dư Noãn Tâm bị đẩy mạnh, cơ thể loạng choạng rồi lao thẳng xuống hồ sen. Cảm giác lạnh buốt bao trùm lấy nàng, từng ngụm nước tràn vào phổi. Nỗi sợ hãi tột độ dâng lên, nàng giãy giụa, vùng vấy trong tuyệt vọng. Hình ảnh của Thẩm Trọng Cẩn hiện lên trong tâm trí, nàng thét lên: "A Cẩn, cứu thiếp!"

"Tiểu thư..." A Man hoảng hồn hét lớn, mặc kệ bản thân cũng không biết bơi, dứt khoát nhảy xuống hổ, theo bản năng bơi về phía Dư Noãn Tâm.

Nhưng sức người có giới hạn, cả hai đều lớn lên trong khuê các, mặc dù Dư gia đã coi là phóng khoáng hơn những gia đình khác, cho phép nữ nhi được luyện võ, cưỡi ngựa, bắn cung... Nhưng họ chưa từng tiếp xúc với sông, hổ, rất nhanh đều kiệt sức, cả người buông lỏng, cơ thể chìm dần vào trong nước.

Khi ý thức nàng dần mờ nhạt, chỉ còn lại cảm giác lạnh buốt bao trùm. Bỗng, một bàn tay rắn chắc kéo lấy tay nàng. Dư Noãn Tâm được ôm chặt trong lòng, cảm nhận sự ấm nóng bao quanh bờ môi mình. Khi đã được kéo lên bờ, nàng ngồi sụp trên bãi cổ, ho sặc sụa, cổ họng như bị lửa đốt.



Thẩm Trọng Cẩn vội vàng cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên cho nàng. Ánh mắt hắn ngập tràn sự lo lắng, đôi tay run rẩy khi vuốt ve mái tóc ướt đẫm của nàng. Khoảng khắc nhìn thấy Dư Noãn Tâm vùng vẫy trong nước rồi chìm dần xuống mặt hồ, trái tim Thẩm Trọng Cẩn như ngừng đập, nếu nàng có chuyện gì hắn phải làm sao đây? Hắn không biết nữa, nhưng trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, hắn gần như đã phát điên, lao nhanh về phía hồ sen mà nhảy xuống cứu nàng.

Lúc này, sau lưng lại truyền đến một giọng nói khiến hắn vô cùng căm phẫn, "Vương gia... Là nàng ta trượt chân, tự rơi xuống hồ.

Lúc phát hiện mình lỡ tay đẩy Dư Noãn Tâm xuống hồ, Phí Diêu Anh đã giật mình, muốn gọi người đến cứu, nhưng nghĩ lại ả tiện nhân này ngày ngày kề cận phu quân tương lai của mình ánh mắt cô ta thoáng hiện lên tia độc ác. Cô ta quyết định im lặng nhìn Dư Noãn Tâm vùng vẫy trong tuyệt vọng. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Trọng Cẩn từ đâu lao đến, không chút nghĩ ngợ nhảy xuống hồ cứu Dư Noãn Tâm, cô ta thật sự hoảng sợ...

Phí Diêu Anh biết mình đã đánh giá thấp vị trí của tiện nô thông phòng này trong lòng Ninh Thân vương. Sợ rằng giấc mộng vương phi của mình sẽ tan biến, liền vội vàng lên tiếng thanh minh. Đổ hết mọi chuyện lên đầu Dư Noãn Tâm.

"Nói láo, rõ ràng là do cô đẩy." A Man ở phía đối diện, được Chu Kỳ ôm chặt trong lòng, cả người ướt đẫm, run lên cầm cập, sắc mặt tái nhợt vì lạnh, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, tức giận, trừng trừng nhìn Phí Diêu Anh.

Phí Diêu Anh thoáng chốc cứng họng, không biết phải giải thích như thế nào, cô ta lại bày ra dáng vẽ nũng nịu,

"Vương gia..."

Thẩm Trọng Cẩn cười hắt ra một hơi, quay đầu nhìn Phí Diêu Anh ánh mắt hắn liền thay đổi. Cảm xúc phẫn nộ cố gắng đè nén trong lòng, hắn cười cười, làm như không có chuyện gì nói:

"Ha... Không có chuyện gì lớn cả..."

"Hôm nay đã doạ tiểu thư sợ rồi... Để thuộc hạ của ta tiễn cô về Phí phủ.