Chuyến Tàu Cuối

Chương 22



Mấy đứa nhóc dừng tay, quay đầu nhìn chúng tôi. Tôi nhớ lúc đó vẻ mặt tụi nó hiếu kỳ lắm ấy. Chắc là thấy lạ, lớn tồng ngồng chừng này rồi còn muốn chơi đồ hàng với mấy nhóc tì này sao… Kiểu thế.

Tôi vừa mắc cười vừa tò mò, cũng lấy cái tạp dề màu đỏ đeo thử. Này chắc là của nhóc nào lấy của mẹ rồi. Coi bộ cũng không còn mới nữa! Có vài chỗ bị lủng lỗ rồi… haha… tôi và Dương đóng vai ba mẹ mấy đứa nhóc, còn tận dụng đống gạch lớn làm tổ ấm nhỏ. Dương cùng mấy đứa nhóc con trai mang gạch về để làm một cái bếp be bé. Tôi lấy ruy băng thắt bím tóc nhỏ cho mấy bé gái… Trẻ con ở đây quanh năm chạy dài trên bãi cát, da dẻ đen hồng khỏe mạnh.

Nắng chiều chiếu lên lớp gạch đỏ ấm áp hơn bao giờ hết.

- Mẹ ơi, hôm nay ăn gì? Con muốn ăn gì cá kho ạ!

- Được thôi! -Tôi xoa đầu con bé rồi nhìn về phía Dương. Cậu ấy đang loay hoay xếp gạch để làm một cái bếp nhỏ. Mồ hôi lấm tấm trên trán.

Tôi bỗng nhảy ra một ý, nghĩ hay là mang bánh bí đỏ ra chia cho tụi nhỏ?

Vậy là tôi nói với Dương, ba nó ơi, tôi đi mua bánh bí đỏ cho mấy đứa nhóc, nha!

Dương hơi khựng người, có thể cậu ấy chưa kịp thích nghi với cách xưng hô này. Nhưng dù thế nào, vẻ mặt của Dương lúc này cũng thật là dễ thương quá đi à

- Vậy, mình đi đi… -Dương hơi ấp úng, rồi lại cười toe. Chúng tôi chơi với đám nhóc đến cuối chiều, mãi tới khi ba mẹ chúng nó gọi về ăn cơm, mới nuối tiếc nhìn theo mà rằng:

- Chưa chơi được bao lâu mà…

- Hệt như cảnh tượng lúc nhỏ nhỉ?

Thế mà Dương lại gãi đầu gãi tai, nói, lúc bé chẳng được chơi vui như thế. Tôi hỏi vậy lúc bé cậu làm gì. Dương bảo chỉ xem tivi thôi, mấy bộ phim kiểu như “Cô bé Pippi tất dài"hoặc " Hai người bạn chuối mặc pijama” ấy. Dương bảo bây giờ xem lại thấy sao sao á. Chẳng còn hay nữa…Mà hồi ấy mê, tôi cười, chúng tôi lững thững tới biển.

Cát giờ này rất nóng, vậy mà Dương vẫn bỏ dép đi chân trần. Tôi muốn hỏi mà lại thôi. Chúng tôi đi cạnh nhau hoài.

Phải mãi tới khi ngồi lại trên một mỏm đá nhô ra biển, Dương mới bảo:

- Này, hôm nay tớ rất ngạc nhiên đấy!



- Ngạc nhiên chuyện gì cơ? Chuyện… xưng hô hôm nay à… Lúc chơi với lũ nhóc…

Dương phóng tầm mắt ra xa. Nơi đường chân trời thẳng tắp không xô lệch. Cậu bảo liệu cộng nước mắt của cả cuộc đời tớ vào có được bằng nước biển ngoài kia không… Tôi bảo chả biết, nhưng nếu cộng của 7 tỷ người trên thế giới thì chắc là phải hơn đấy nhỉ…

Chúng tôi ngồi trên mỏm đá mãi tới lúc chiều tà mới quay về nhà.

Hôm nay bố cũng có mặt ở nhà. Hình như còn mua gà rán. Trông ông cũng rất vui…

- Mấy bữa nữa là tới sinh nhật bà nội… Bố đặc cách cho hai đứa nghỉ học qua nhà bà chơi một bữa đấy!

Tôi và Dương nghe thấy nghỉ học lập tức mừng mừng rỡ rỡ. Dương hỏi bố tôi rằng nhà bà nội ở đâu. Bố bảo nhà bà ở thành phố bên cạnh, cũng không xa lắm. Còn dặn cậu phải cố gắng ăn thật nhiều mới có thể đủ sức đi tới đó. Chúng tôi như hai đứa trẻ nhỏ, vô cùng hào hứng với đề nghị đặc biệt này. Chúng tôi cũng chỉ biết ăn thật nhiều để đủ sức đi xa như lời bố nói thôi.

Đến tối lại ra vườn ngắm chậu hướng dương.

- Trông kìa, nó chẳng có vẻ gì là mọc lên một bông hoa.

Tôi ngao ngán nhìn chậu cây. Thật lòng đã muốn bỏ cuộc, nhưng Dương thì không. Cậu ấy vẫn cần mẫn lấy cái ô doa tưới nước cho chậu cây mỗi ngày.

- Này, sao cậu có thể kiên nhẫn với một cái hạt không thể nảy mầm như vậy?- Tôi nghiêng đầu hỏi Dương đang ngồi trên bậc tam cấp. Cậu chống tay lên cằm, ánh mắt có chút mơ màng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói:

- Vì tớ tin là hạt giống sẽ nảy mầm… rồi tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy… Dù sao đó cũng là hạt hướng dương!

Tôi mơ màng hiểu ý nghĩa trong câu nói của Dương. Có điều lúc chuẩn bị nói thì cảm thấy mọi vật trước mắt lại mờ đi…

Nó lại tới rồi!

Nhưng lần này tôi không hoảng loạn nữa. Có lẽ bản thân đã điềm tĩnh hơn… và biết rõ mình phải làm gì rồi…