Tring nhà ăn của trường có mấy nữ sinh đang vui vẻ bàn tán về món bánh nướng mới ra lò của mẹ tôi. Cùng món bánh bí đỏ thơm ngon tặng kèm.
Phản hồi tích cực!
Tôi chống tay lên cằm, mơ màng nhìn về phía họ. Trong mắt nhòe nhòe. Tôi cũng không thấy rõ những dáng hình di động phía trước. Mãi tới khi Dương ấn vào tay chiếc thìa inox, mới giật mình nhìn lên.
- Cậu làm gì thế?
- Ăn cơm thôi!
- Này, hôm nay mưa lạnh nhỉ?
Tôi cầm nắm vài giọt mưa hắt qua ô cửa nhỏ trên đầu. Chỗ ấy hắt vào vài tia sáng mờ mờ, chẳng rõ là sương hay nắng. Những ngày xám xịt thế này, tâm trạng có muốn cũng không thể tốt lên nổi. Nhưng tôi cũng không muốn ảnh hưởng tới Dương. Thế nên quyết định đổi chủ đề, cố nhìn xem cậu ấy mang gì cho tôi ăn.
- Lại cà rốt hả? Tớ ghét cà rốt.
- Mau ăn cà rốt đi. Nó tốt cho cậu.
Dương cười.
Canteen ồn hơn. Vài nam sinh vừa càu nhàu vừa kiếm chỗ ngồi trong nhà ăn chật kín. Tôi nghe họ than phiền về bữa ăn trong canteen chỉ toàn thịt mỡ và lèo tèo vài cọng rau úa. Tôi nghe vậy cũng đồng cảm. Nghĩ 1 lát, lại bảo Dương:
- Hay ngày mai bọn mình tự chuẩn bị cơm ở nhà trước đi.
Lúc ăn cơm, Dương luôn ăn rất chậm. Hơi lạ so với mấy nam sinh cùng tuổi nhỉ? Tôi không rõ là do tính cách cậu ấy sinh ra đã như vậy, hay là do cậu ấy khó nuốt… Nhưng cậu ấy luôn lơ đễnh trong lúc ăn.
Tôi nhìn Dương 1 lát, rồi gõ gõ đũa lên cái khay của cậu.
- Hả? Cậu bảo gì tớ cơ? - Dương giật mình. Hình như đúng là cậu ấy không nghe thấy tôi nói gì thì phải.
- Nãy giờ tớ nói cậu không nghe thấy gì thật à?
- Tớ xin lỗi…
- Đang ăn mà cậu suy nghĩ đi đâu thế?
Dương lại cười, hỏi, tôi còn muốn đi đâu, chơi không? Tôi hỏi đi đâu là đi đâu. Dương nói không biết, nhưng tự nhiên lại muốn đi đâu đó thật xa, thật xa…
- Tớ muốn lên một chuyến tàu biển vi vu, tới vùng sóng to gió lớn… Tớ muốn đến tiệm cơm cũ trên núi Hồng Anh, ăn món thịt vịt nướng nức tiếng khắp vùng biển này. Tớ cũng muốn khiêu vũ như một quý bà thực thụ, bên cạnh những vòng quay ngựa gỗ… Tớ muốn kéo vĩ cầm trong hoàng hôn trên biển… Tớ thực sự muốn làm rất nhiều, rất nhiều chuyện…
Tôi thao thao bất tuyệt. Đây là những chuyện tôi đã muốn làm từ lâu, nhưng mà không có người đồng hành, nên cũng chẳng thể đi. Ai mà lại đi khiêu vũ 1 mình bao giờ… Tôi cũng chưa từng lên núi Hồng Anh 1 mình bao giờ…
- Vậy, ngày mai chúng ta đi -Dương chốt một câu rồi đứng dậy cầm bát đũa đi tới bồn rửa.
Tôi nghe xong, còn chưa kịp hiểu, nhưng cũng đứng dậy, cầm bát đũa ăn xong đi theo cậu ấy. Tôi vốn còn tưởng mình nghe lầm, không ngờ tới khi hỏi lại, câu trả lời vẫn là:
- Thì như cậu nói đó, ngày mai chúng ta sẽ đi làm những điều cậu muốn!
- Làm hết á?
- Ừm… Có vài điều không giống lắm. Nhưng tớ hy vọng Lam Anh sẽ thích.
Thấy mặt tôi nghệt ra như chưa hiểu, Dương lại đặt bàn tay âm ấm lên tóc. Xoa xoa…
- Này, cậu bôi hết dầu mỡ trong tay lên đầu tớ đấy à? Cậu còn chưa rửa tay đâu đấy!
- Sao cậu chẳng lãng mạn gì thế?
Dương cau mày. Bàn tay âm ấm trượt xuống. Tôi có chút hụt hẫng… Tóc mái bay bay che kín 1 bên mắt mờ mờ…
Càng về chiều mưa càng dữ dội. Tôi đứng trước mái hiên, đưa tay hứng bài giọt lành lạnh mà rằng:
- Mưa quá… Mưa thế này mai đi được không Dương?
- Nếu mưa thế này, cậu có muốn đi nữa không?
- Đi chứ!
Chẳng biết Dương kiếm đâu ra cái ô trong suốt ấy nữa. Cái ô này, đi ngày nắng thì vô dụng lắm. Có che được tí gì đâu. Cái ô có tác dụng 1 nửa…
- Ngày nắng cái ô này coi như vô dụng rồi… - Tôi buột miệng.
Nhưng Dương lắc đầu. Nói tớ mua cái ô này là để ngắm mưa mà. Mọi thứ trên đời đều mang theo sứ mệnh… Dù với cậu, nó chỉ có tác dụng 1 nửa…
Lúc về tới nhà đã quá giờ cơm tối. Hôm nay chúng tôi bị lỡ chuyến xe tới tận 1 tiếng đồng hồ. Tôi gọi cho mẹ. Mẹ bảo mẹ phần cơm cho 2 đứa tôi. Hôm nay đơn bánh của mẹ tận trong thành phố, nên bố đã chở mẹ đi ship bánh rồi. Lúc về còn tiện qua chỗ bà nội gặp bà 1 lát.