Lee Woo Yeon vừa nói vừa bôi thuốc lên cổ tay cho Choi In Seop. Mỗi khi bị tay hắn chạm vào thì thân thể cậu lại run run giật nảy cả lên. Đúng là việc do chính bản thân hắn gây ra nhưng Lee Woo Yeon lại cảm thấy chẳng vui vẻ gì cho cam.
Hắn nhét viên thuốc giảm đau đã xin được từ nhân viên khách sạn vào miệng cậu, sau đó lại rót nước đưa tới cho cậu uống.
Vết sưng ở cổ tay đã xẹp hơn một chút so với khi nãy. Lee Woo Yeon vẫn là muốn dẫn cậu đi bệnh viện, nhưng đến cuối cùng thì Choi In Seop vẫn không nghe lời hắn. Kết quả là Choi In Seop đã bị Lee Woo Yeon vừa lôi vừa kéo đến phòng của hắn ở tầng 12. Lee Woo Yeon trước tiên cởi quần áo ướt của Choi In Seop ra rồi mặc quần áo của mình cho cậu.
Lee Woo Yeon sau khi bôi thuốc lên cổ tay cho Choi In Seop xong, hắn lót một lớp khăn mỏng rồi đặt một chiếc khăn đã nhúng nước ấm lên đó. Choi In Seop chỉ có thể ngồi yên dõi theo hắn.
Vì câu nói cậu không được đi dù bất kể nơi đâu kia của Lee Woo Yeon mà Choi In Seop đã bị sốc không hề ít, và cậu hiện giờ đang trong trạng thái vô cùng sầu muộn. Bởi vì thứ khiến cậu có thể trụ được cho tới tận bây giờ đó chính là hy vọng hai tuần sau không biết chừng cậu có thể trở về Mỹ.
"Cậu uống gì không?"
"..........."
Cậu lắc đầu.
"Không khát à?"
"............"
Lần này thì cậu gật đầu. Lee Woo Yeon ngồi xuống cạnh cậu. Thân thể cậu hơi run lên rồi nhích về sau một chút.
"Cậu sợ à? Sợ tôi xâm phạm cả một Choi In Seop đang bị đau?"
"........"
"Tôi không có chết tiệt đến vậy đâu. Đừng có lo nhé."
Ngay khi Lee Woo Yeon vươn tay định vuốt tóc lên cho cậu thì Choi In Seop lại bất ngờ giật nảy mình xoay mặt về bên cạnh. Lee Woo Yeon không còn cách nào khác đành ngồi cách xa Choi In Seop ra. Hai người cứ thế không nói lời nào ngồi cách nhau một khoảng ở trên giường. Bầu không khí bị sự im ắng gượng gạo bao trùm lấy. Tựa như quay trở về lần đầu tiên.
Choi In Seop bắt đầu suy nghĩ xem lúc nào thì nên nói với hắn rằng cậu muốn trở về phòng của cậu. Lee Woo Yeon hơi hạ mắt xuống, hắn hỏi cậu: "Cậu quyết định chưa?"
"Dạ?"
"Nơi cậu muốn đi."
Vốn dĩ cậu định đêm nay đọc nốt quyển sách rồi sẽ ra quyết định. Nhưng, dĩ nhiên với tình huống hiện tại thì đừng nói là đọc sách, nếu có nơi cậu muốn tới đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng có ý định muốn đi cùng Lee Woo Yeon.
"Tôi muốn về nhà."
"Không được."
"Nếu thế thì không còn nơi nào cả."
Choi In Seop dứt khoát đáp lại. Giọng nói vẫn nghẹn ngào và đôi mắt như cũ vẫn đầy sợ hãi, nhưng Lee Woo Yeon có thể đọc được ý chí kiên định thông qua câu nói đó của cậu.
"Nghe nói có nông trại dứa, có muốn đi thử không? In Seop, cậu có thích dứa không?"
Lee Woo Yeon hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh. Choi In Seop không nói gì cả.
"Muốn đến thử bãi biển ở phía Bắc không? Ở đó có tôm tươi. Là một đặc sản của Hawaii đấy."
"........"
"Hay là chúng ta tới đảo nhỉ? Có công viên Haleakalā ở Maui. Chúng ta cùng tới đó ngắm mặt trời mọc nhé. Cậu cũng có thể ở lại thêm một ngày nữa."
"........."
Choi In Seop chỉ ngoan cố ngậm miệng rồi ngồi yên ở đó. Lee Woo Yeon phát cáu. Hắn hiện tại vô cùng sốt ruột, chỉ muốn giữ cậu lại bên cạnh mình bằng mọi giá.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không thả cho cậu đi đâu."
"...Tôi biết."
"Nếu biết, thì hãy ngoan ngoan ở đó cho tôi. Vì sau này còn phải vui vẻ sống với nhau nữa."
Vì cái từ sau này kia mà biểu cảm trên khuôn mặt của Choi In Seop dần đen đi, Lee Woo Yeon nhìn thấy không sót một giây nào. Hắn hơi nhăn mày đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Tôi đi hút thuốc một lát."
"Vâng."
Phòng của Lee Woo Yeon là một phòng đa chức năng được nối liền với ban công và hồ bơi cá nhân. Hắn lấy thuốc lá và bật lửa từ trong cặp ra rồi đi về hướng ban công. Choi In Seop thở dài một hơi.
Cậu nhấn nhấn lên cổ tay thử thì thấy dường như xương không có vấn đề gì lạ cả. So với đau đớn thì chỉ vì nó bị sưng lên nên hoạt động hơi vướng thôi.
Ngón tay, rồi cổ tay,... trước đây cậu đúng là từng bị dao cắt vào ngón tay rồi.
Choi In Seop mỉm cười cay đắng khi nhìn xuống bàn tay chỉ toàn gặp phải sự cố của mình. Đến mức có thể xem rằng sau khi gặp Lee Woo Yeon thì cơ thể cậu không có chỗ nào là lành lặn cả. Mặc dù so với thân thể thì trái tim cậu càng bị làm cho rách tươm hơn.
Vốn là chuyến du lịch đầu tiên, kết quả lại thành ra như thế này đây. Choi In Seop nhìn xuống cổ tay ẩn ẩn đau của mình rồi nghĩ rằng có lẽ đây mới là kết quả hiển nhiên. Sự dịu dàng đến vô lý trong thời gian qua của Lee Woo Yeon mới là thứ bất thường.
Bây giờ lại trở về điểm ban đầu.
Đúng như lời Lee Woo Yeon nói. Lý do cậu ở bên cạnh hắn chính là ý chí của bản thân cậu. Viện lý do trả thù cho Jenny rồi kéo lê ở lại thêm một chút nữa chỉ là hành vi ngu xuẩn mà thôi. Vậy nên, việc rời xa hắn cũng phải làm theo ý chí của cậu. Phải ngăn chặn tối đa việc gây thiệt hại cho người khác bằng mọi giá, cậu sẽ là người ôm tất cả mọi thứ rời đi. Dù có đi tù, thì tâm trạng cậu cũng sẽ thoải mái hơn so với việc ở bên cạnh Lee Woo Yeon.
...Thực sự, cậu không có tự tin rằng cậu sẽ chịu đựng được Lee Woo Yeon thêm nữa.
"In Seop."
Không biết từ bao giờ mà Lee Woo Yeon đã tiến vào đứng trước giường, hắn gọi tên cậu. Choi In Seop giật mình ngẩng đầu.
"Ra ngoài chút nhé?"
Lee Woo Yeon chỉ về phía ban công. Thực ra thì cậu muốn nằm xuống giường và ngủ ngay lập tức cơ, nhưng giờ mà nói lời đó ra thì có hơi phá vỡ bầu không khí nên cậu vẫn đứng dậy.
Lee Woo Yeon với lấy tấm chăn nằm trên giường khoác lên vai cho cậu...Đồ xấu xa. Đây là phạm luật. Choi In Seop âm thầm gào thét trong lòng, cậu hy vọng có ai đó sẽ dạy cho Lee Woo Yeon biết rằng sự thân thiện nào là không nên làm và phải biết phân rõ ranh giới.
Cậu vừa bước ra ban công Lee Woo Yeon đã ấn cậu ngồi xuống cái ghế võng.
"Cậu nhìn đằng kia đi."
Lee Woo Yeon chỉ lên bầu trời. Choi In Seop không nghĩ ngợi gì hết ngẩng đầu lên nhìn theo hướng chỉ tay của hắn rồi a lên một tiếng cảm thán.
Vầng sáng cầu vồng nổi bật trên bầu trời đêm mưa phùn. Bầu trời màu xanh lam đậm hoà quyện với những màu sắc đẹp đẽ, ánh sáng nhẹ nhàng như ẩn như hiện toả ra. Choi In Seop nhìn không chớp mắt trước cảnh tượng được tạo ra bởi ánh sáng của vầng trăng rằm len lỏi giữa những tầng mây.
"Đẹp không?"
"...Vâng."
Cậu thật lòng trả lời hắn. Lee Woo Yeon ngắm nhìn khuôn mặt Choi In Seop, cậu mê mẩn nhìn bầu trời đến mức hơi hé miệng ra, hắn khẽ cười rồi lẩm bẩm: "Thích thật đấy. Vì cậu có thể cảm nhận được như thế khi nhìn thấy nó."
"........?"
"Tôi chỉ có thể đoán thôi. Đoán rằng, à hoá ra người khác khi nhìn thấy nó sẽ cảm thấy nó đẹp."
Choi In Seop không thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Lee Woo Yeon là gì, cậu chớp mắt hai lần chờ đợi câu nói kế tiếp từ hắn.
"Phillip là người như thế nào?"
"Vâng?...Sao... tự nhiên lại."
Choi In Seop không hiểu tại sao bỗng nhiên lại nói về chuyện quá khứ của Lee Woo Yeon.
"Thành thích bóng bầu dục xuất sắc, bạn gái là đội trưởng đội cổ vũ, và còn gì nữa nhỉ."
".........."
"Là con trai của gia đình quyền quý. Cậu chỉ biết tới đây thôi đúng không? Quý ngài bám đuôi."
Lee Woo Yeon trêu chọc gọi cậu là quý ngài bám đuôi. Nhưng sâu bên trong ánh mắt của hắn thì lại chẳng thể tìm ra được một tia đùa giỡn nào. Và, nội dung câu chuyện mà hắn đang nói cũng như vậy. Choi In Seop rất căng thẳng, cậu gật gật đầu: "Vâng, đúng vậy."
"Cậu đã bao giờ nghĩ về lý do tại sao tôi lại đến Hàn Quốc và làm diễn viên chưa?"
"...Có."
Tự cậu đã xây dựng vô số quan điểm liên quan đến chuyện đó. Khi cậu biết được chuyện Phillip bỗng dưng biến mất khỏi Mỹ và làm diễn viên tại Hàn Quốc dưới cái tên Lee Woo Yeon thì suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cậu, đó chính là chuyện này vô cùng phi lý. Một học sinh từng chơi bóng tại một trường danh tiếng lại đi làm diễn viên, đây là một tổ hợp khó có thể hình dung được.
"Cậu nghĩ rằng lý do là gì."
"Tôi không biết."
Cậu đã xây dựng rất nhiều giả thuyết nhưng kết luận vẫn luôn là như vậy. Cậu không biết. Dưới tư cách là Choi In Seop, cậu hoàn toàn không thể đoán được lý do tại sao Lee Woo Yeon lại đến Hàn Quốc và làm diễn viên.
Lee Woo Yeon im lặng được một lúc thì hỏi: "Cậu có biết APD không?"
"Đó là gì vậy ạ?"
"Antisocial personality disorder."
"... Rối loạn nhân cách chống xã hội, đúng không ạ?"
"Đúng."
Lee Woo Yeon ngồi xuống cạnh Choi In Seop. Hắn vô cùng điềm tĩnh nói: "Đó chính là tôi."
"............"
"Dạo gần đây nó thường được gọi bằng những từ như Sociopath, hay là Psychopath. Các triệu chứng không đúng cho lắm nhưng đại khái thì khá giống."
"............"
Choi In Seop bỗng cảm thấy bối rối vì không hiểu tại sao Lee Woo Yeon lại thổ lộ câu chuyện đáng sợ này với cậu.
"Tôi không được chẩn đoán là APD. Để đưa ra được chẩn đoán đó thì phải sau 15 tuổi, nhưng vì khoảng thời gian đó tôi đã biết làm thế nào để hành động trông giống như một người bình thường rồi. Tuy là sau đó tôi có gây ra một sự cố lớn thật. Dĩ nhiên là nó đã được chặn lại bằng tiền và địa vị nên cậu không thể nào tìm ra được đâu. Mà dù sao thì cậu cũng đã đuổi theo tôi tới tận Hàn Quốc rồi còn gì."
".........."
Choi In Seop nuốt khan một cái.
Khi ở Mỹ, vì để lấy tin tức của Phillip nên cậu đã từng một lần trực tiếp đến nhà hắn. Tất nhiên cậu đã trở về sau khi bị đuổi ra khỏi cửa. Cậu không thể tìm ra bất cứ điều gì hết. Phillip cứ thế biến mất khỏi nơi đó, giống như một người chưa từng tồn tại.
"Cậu biết lỗi cố ý trực tiếp không?"
"Tôi...không biết."
"Lỗi cố ý trực tiếp là "Người thực hiện hành vi nhận thức được hành vi của mình có khả năng tương ứng với yếu tố bị kết tội và thực hiện hành vi đó ở trong trạng thái thấy trước được kết quả". Ví dụ giờ tôi muốn phóng hoả đi, mặc dù tôi biết được In Seop đang nằm ngủ trong nhà nhưng tôi vẫn châm lửa. Thì trong tội phóng hỏa còn đi kèm thêm tội cố ý trực tiếp giết người nữa."
Một ví dụ so sánh đáng sợ khiến Choi In Seop nổi hết cả da gà.
"Đừng lo. Chuyện đó phiền lắm nên tôi không làm đâu."
Lee Woo Yeon cười cười nói đùa với cậu, nhưng hiện tại những câu nói đùa đó cậu nghe vào không còn nhẹ nhàng nữa rồi.
"Những người như tôi đang sống một cuộc sống đầy lỗi cố ý trực tiếp."
"............"
"Ngay từ đầu đã không có tiêu chuẩn đánh giá về tầm quan trọng và mức độ nghiêm trọng của sự việc rồi. Cậu có hiểu không?"
Lee Woo Yeon mỉm cười rạng rỡ hỏi lại, nhưng Choi In Seop không thể nào gật đầu nổi. Cậu chỉ đơn thuần nghĩ rằng tính cách của hắn không tốt mà thôi, nhưng nó lại là một vấn đề về thần kinh được phân loại thành chướng ngại. Cảm giác hoảng hốt tràn tới khiến cậu không biết nên làm thế nào.
"Cậu In Seop. Mấy việc chẳng hạn như, làm người khác đau thì không được, chọc phá động vật thì không được, không cần giải thích thì cậu cũng có thể hiểu mà nhỉ?"
"Đương nh..."
Choi In Seop đang định nói đương nhiên là vậy rồi thì bỗng ngậm miệng lại. Đối với người đàn ông này, tiêu chuẩn đương nhiên trước nay chưa từng được thành lập.
"Đúng thế. Đương nhiên rồi. Nó là sự thật hiển nhiên, tựa như việc có thể cảm nhận được bầu trời kia rất đẹp vậy."
"............"
"Vậy nên tôi gặp khó khăn rất nhiều trong việc phân loại xem thứ cảm xúc mà tôi cảm nhận được là giống người ta, hay khác người ta. Trên thực tế, cho đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ cảm nhận được thứ cảm xúc nào hỗn loạn cả."
".............."
"Tôi thậm chí còn không biết bây giờ tôi đang định làm gì nữa."
Lee Woo Yeon nói rồi vươn đầu ngón tay vuốt má Choi In Seop. Choi In Seop vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng người đàn ông có đôi tay dịu dàng này lại không thể nào cảm nhận đúng đắn được những cảm xúc. Lee Woo Yeon đang nhẹ nhàng vuốt ve Choi In Seop thì khuôn mặt hắn bỗng nhăn lại đầy khó xử, hắn nói: "Không khó để hòa nhập với xã hội và giả vờ như một người bình thường. Vì tôi chỉ cần ước chừng cảm xúc mà người khác có thể cảm nhận được rồi giả vờ cư xử vừa phải như thế là được. Tôi là diễn viên có khả năng diễn xuất tốt mà. Tôi đã càn quét giải thưởng tại liên hoan phim đó."
Nhìn khuôn mặt của Lee Woo Yeon cười cười khi nói ra câu đó khiến Choi In Seop đau lòng.
"Nhưng mà riêng Choi In Seop... tôi lại không cư xử vừa phải như thế được."
"............"
"Không thể được. Tôi không thể nào tỉnh táo nổi. Tôi cũng không biết tại sao bản thân mình lại như thế này nữa."
"..........."
Lồng ngực Choi In Seop dần nóng lên. Mặc dù cậu đã nghĩ rằng không phải là thế đâu, nhưng những lời của Lee Woo Yeon nghe vào cứ như là lời tỏ tình vậy.
"Tôi không biết phải xử lý cảm xúc của mình từ đâu, và thỉnh thoảng tôi lại để vuột mất sợi dây mà tôi đang nắm giữ. Vậy nên tôi mới liên tục gây tổn thương cho In Seop."
Lee Woo Yeon cẩn thận vuốt ve khuôn mặt của Choi In Seop. Từ má, mắt, trán và đến cả vành tai của cậu.
Lee Woo Yeon cứ thế chạm vào khuôn mặt Choi In Seop, tựa như người không thể nhìn thấy phía trước và chỉ có thể mò mẫm bằng đầu ngón tay để xác nhận lại thứ quan trọng.
Khi ngón tay của Lee Woo Yeon lướt qua bờ môi, Choi In Seop đã cúi đầu xuống. Mặc dù nghe được sự thật rằng thứ cảm xúc mà người này cảm nhận khác với cậu, nghe được giải thích rằng cũng có thể đó là một thứ cảm xúc sai lầm, dẫu thế cậu vẫn mong cảm xúc của cậu và Lee Woo Yeon giống nhau.
Thứ cảm xúc khi thích một ai đó tạo ra một trái tim đầy lòng ích kỷ đến như thế này sao.
Sau khi Lee Woo Yeon nói xong một câu dài, hắn ngập ngừng một lúc và bắt đầu dùng tay vân vê bờ môi của Choi In Seop.
"Điều tôi sắp nói bây giờ đây... Tuy tôi không thể cảm nhận được vẻ đẹp của bầu trời kia, nhưng tôi lại hy vọng rằng khi In Seop ngắm nhìn nó, em có thể cảm nhận được rằng là nó xinh đẹp."
"........."
"Chỉ như thế này thôi thì liệu có được không?"
Lee Woo Yeon hỏi. Cảm nhận được nỗi cô đơn chất chứa đầy trong câu nói đó, Choi In Seop ngẩng đầu lên nhìn hắn. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau Lee Woo Yeon nhẹ mỉm cười, hắn đang chăm chú nhìn cậu với đôi mắt xinh đẹp đó.
...Choi In Seop thầm nghĩ trong lòng, cậu ước có người nào đó có thể dạy cho cậu biện pháp để từ chối con người này.
Hắn cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cậu. Cảm giác ngượng ngùng khi hai đôi môi nhẹ chạm lấy nhau rồi tách ra khiến gương mặt Choi In Seop dần ửng hồng lên.
Lee Woo Yeon phát ra tiếng cười đầy vui vẻ khi nhìn thấy gương mặt đó của cậu.
"Tôi đúng thực sự là một thằng khốn nạn mà."
Vừa nói xong câu đó, Lee Woo Yeon đã ngay lập tức kéo Choi In Seop vào lòng rồi hôn ngấu nghiến lên môi cậu. Tấm chăn khoác trên vai của cậu dần tuột xuống rơi trên mặt đất.