Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 93: Xuyên tim nhạn



Ngay ở lúc bác Hải vừa dứt lời, chợt nghe vang một tiếng "bang", tôi vội vàng nhìn lại, chỉ thấy chú com lê một đao chém vào trên vai trái của Cửu Đầu Nha, nhưng cảnh tượng tùy theo mà đến cũng không phải là chém đứt cánh tay Cửu Đầu Nha, mà là chém đứt một khối tương tự như đồ vật gốm sứ.


Vai Cửu Đầu Nha, lại như là một kiện đồ gốm, nhiều một lỗ hổng, nhưng cũng không có máu tươi chảy ra.


Bác Hỉ nhỏ giọng nói : Tiếp tục đánh như thế này không phải cách, hai người bọn họ sớm muộn cũng bị tiêu hao đến chết, mấy con rối này chính là cố ý, mèo vờn chuột, trước tiên đều sẽ đùa chết con chuột.


" Bác Hỉ, vậy bác liền nhanh chóng ra tay a, phóng kim châm!"


Tuy rằng chân bác Hỉ bị què, nhưng một bộ thân thể này kế thừa một bộ ngân châm tuyệt học( ý chỉ thứ rất lợi hại được ai đó kế thừa) của bác Hải. Nhất định có thể giúp một tay.


Bác Hỉ híp mắt, suy nghĩ một chút nói : Nhóc con cậu, nhưng tuyệt đối phải cẩn thận người phụ nữ đàn tỳ bà, vẫn luôn không ra tay, mới là nguy hiểm nhất.


Tôi ừ một tiếng, bác Hỉ đang muốn ra tay, chợt nghe phốc xì một tiếng, tôi giơ tay nhìn lại, loan đao của ông lão, cắm vào bụng Tù Long, nhưng trong nháy mắt rút ra. Ngoại trừ rớt ra vài sợi đất vàng ở ngoài, Tù Long căn bản không có chịu bất cứ tổn thương gì.


"Ha ha ha, nếu như ông cảm thấy chém tôi một đao rất vui vẻ, tôi không ngại cho ông nhiều chém mấy đao." Tù Long ngẩng đầu lên không chút kiêng nể gì cười, mặt nạ bốn mắt màu trắng kia lộ vẻ rất là phách lối.


Vang một tiếng "bang", ông lão thừa lúc hắn lơi là. Bắn ra một viên bi nhỏ, tốc độ quá nhanh tôi không thấy rõ. Thật giống là hạt đậu nành.


Một hạt đậu nành này không nghiêng lệch vừa vặn đánh lên cằm của Tù Long, trong nháy mắt mặt nạ bốn mắt bị bắn rơi xuống đất.


Mà khi Tù Long cúi đầu, mọi người sững sờ, phía sau mặt nạ bốn mắt màu trắng này vẫn còn có một tấm mặt nạ màu đen!


Vẻ mặt của mặt nạ mặt đen này rất là tức giận, râu tóc đều dựng lên, Tù Long cười nói : 300 năm trước đây, tôi nhất định không phải là đối thủ của ông, nhưng bây giờ ông phải chết!


Tôi nhớ tới bốn chiếc mặt nạ từng thấy ở trong nhà cổ Dân quốc, hiện tại thêm Nghịch Thiên Thần vào, vừa vặn là 4 con rối!


Tù Long đeo mặt nạ màu đen, càng thêm nổi điên rồi, trong nháy mắt giọt mưa rơi xuống trên lưỡi kiếm, hắn quét ngang một cái, bay thẳng tới.


Bác Hỉ cắn răng, thấp giọng quát lên : Chính là hiện tại!


Vút!


Bác Hỉ vung tay một cái, một cái kim châm đen thùi dính đầy máu chó, trong nháy mắt từ bên trong cổ tay bác ấy bay ra ngoài.


Kim châm xuyên qua giọt mưa, áp sát cổ Tù Long, gần như trong nháy mắt tốc độ ánh sáng, kim châm đâm lên!


Tù Long và ông lão đánh ròng rã 20 phút, ông lão gần như đều muốn không chịu được, sau khi đòn kim châm này bắn trúng Tù Long, Tù Long đau kêu lên một tiếng, ở trong y phục dạ hành của hắn chợt bắt đầu ào ào ào chảy đất vàng ra ngoài!


Những đất vàng kia rất nhỏ, lại như bùn lúc đập giếng đào ra, Tù Long cắn răng một cái trực tiếp rút kim châm, liền vọt tới phía bác Hỉ hai chúng tôi .


"Mịa nó!" Bác Hỉ hai chúng tôi quát to một tiếng, quay đầu liền chạy.


"Ôi ôi ôi, cháu đừng chạy nhanh như vậy a, một chân bác bị què đấy!" Bác Hỉ vẫy tay với tôi , khiến tôi quay lại kéo bác ấy.


Có điều không đợi Tù Long xông tới, ông lão liền quấn lấy hắn, lúc này, lúc lại đánh nhau, ông lão liền chiếm ưu thế, bởi vì bên trong ống tay, trong ống quần, cùng với miệng cổ áo của Tù Long, không ngừng mà trào đất vàng ra bên ngoài.


Tù Long khẳng định là bị thương rồi, đừng nhìn kim châm của bác Hỉ tuy nhỏ, nhưng lại đặc biệt khắc chế bọn họ, ông lão vừa nhìn thân thể Tù Long không ngừng chảy đất vàng ra bên ngoài, lúc này lại lần nữa cắn thủng miệng vết thương trên ngón tay, bôi máu tươi lên loan đao, cùng Tù Long càng đánh càng mạnh.


Xem chuẩn cơ hội, một phát loan đao của ông lão chém vào trên trán Tù Long, chỉ nghe rầm ào một tiếng, Tù Long lại như là mất đi xương cốt, cả người co quắp xuống.


Tù Long không thấy nữa, vị trí mà hắn vừa đứng lúc nãy, trên đất có một đống đất vàng tinh mịn, trên đất vàng lại là một bộ y phục dạ hành, cùng với một chiếc mặt nạ màu đen.


"Ai, để hắn chạy mất!" Ông lão thở dài một cái, ngược lại nhấc theo loan đao, cùng chú com lê, hai người hợp lực vây đánh Cửu Đầu Nha.


Hai đánh một, tình thế trái ngược vừa nãy trong nháy mắt chuyển thành ưu thế, đặc biệt là trên loan đao của ông lão, có bôi máu tươi, mỗi lần chém vào trên người Cửu Đầu Nha, đều sẽ chém đứt một tảng lớn gốm sứ của hắn.


Dần dần, Cửu Đầu Nha đeo mặt nạ màu xanh lại như là một kiện máy móc rò điện, bắt đầu hoạt động không linh hoạt nữa.


Bác Hỉ nhìn chuẩn cơ hội, lại bắn một cái kim châm dính đầy máu chó đen, ở giữa lồng ngực Cửu Đầu Nha.


Chú com lê bay lên đá một chân vào trên lồng ngực Cửu Đầu Nha, loảng xoảng một tiếng, trên đất vỡ đầy mảnh gốm sứ, cùng với một bộ y phục dạ hành(quần áo thích khách phim cổ trang mặc) còn có một chiếc mặt nạ màu xanh, chỉ có điều, Cửu Đầu Nha lại không thấy đâu.


"Linh hồn tên này cũng chạy mất rồi." Ông lão thu hồi loan đao, nhìn lên mái hiên.


Quỷ Băng vẫn cứ ngồi ở tại chỗ, sung sướng tự nhiên, đàn đến quên hết tất cả, có điều, nghe nói ca khúc thập diện mai phục này nên cũng đàn gần xong rồi.


Ngay trong nháy mắt tôi mới từ dưới mái hiên đi ra, tiếng nhạc dừng lại, Quỷ Băng giơ tay gảy một dây đàn, tôi chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, vài cái châm liền bay tới.


"Cẩn thận!" Ông lão quát to một tiếng, vung loan đao trong tay, lưỡi dao trên không trung xoay tròn, nằm ngang ngăn cản mấy cây châm bay tới, nhưng còn có một cây để lọt, ngược lại đâm vào trong cánh tay trái của tôi .


Quỷ Băng ôm lấy tỳ bà, đứng dậy, cười duyên nói : Mắt quỷ, chúng tôi không chiếm được, các ngươi cũng đừng nghĩ dùng.


Dứt lời, ngẩng đầu ngửa mặt cười to ba tiếng, xoay lại ôm tỳ bà, đạp trên mái hiên của nóc nhà liên tục nhảy lên, càng đi càng xa, biến mất ở trong màn mưa.


Rầm một tiếng, tôi quỳ trên mặt đất, vén tay áo trên cánh tay trái vừa nhìn, làn da ở chỗ khuỷu tay đã toàn bộ biến thành màu đen.


"Đừng động đậy!" Ông lão xông lại, dùng dây thừng trói chặt lại nửa đoạn trên cánh tay tôi, sau đó dùng sống dao của loan đao, mạnh mẽ cạo căn kim may màu đen từ trong thịt ra.


Kèm theo kim may cùng cạo ra, còn có một bãi máu đen.


Tôi cảm thấy đại não bắt đầu mê muội, trước mắt cũng dần dần biến thành màu đen, chú com lê khiêng tôi , đoàn người chúng tôi lại lần nữa trốn vào trong nhà tránh mưa.


Bác Hỉ chiếu đèn pin, ông lão nhìn chằm chằm vết thương của tôi hồi lâu, thở dài nói : Khó giải a.


Chú com lê gật đầu nói : Xác thực khó giải, loại độc dược này đã thất truyền rồi.


Bác Hỉ cũng theo nói :Có điều có một loại dược thảo có thể chữa trị.


Ba người bọn hắn, mỗi người nói một câu, sắp khiến tôi vòng đến chóng mặt.


Ông lão cười hỏi : Hai người các ông cũng có thể nhìn ra đây là độc gì?


"Đừng bàn bạc độc gì! Đến cùng có biện pháp gì có thể chữa, các ông nhưng thật ra nói a!" Trong mắt Cát Ngọc ngấn lệ, đều có chút cuống lên.


"Đơn giản, loại độc này gọi là xuyên tim nhạn, người trúng phải loại độc này, trong lòng không thể có tình thân, không thể có tình yêu, không thể có tình bạn, đây là một loại độc tấn công tâm trạng, từ trong lòng đánh bại ý chí của ngươi, sẽ làm ngươi trở nên giống với cương thi, cuối cùng con rối nữ kia, mục đích của cô ta chính là muốn cho cậu trở thành không có tim không có phổi, không dám có bất luận tình cảm gì, như vậy, cậu không điều khiển được mắt quỷ." Bác Hỉ nói xong, liếc mắt nhìn ông lão.


Ông lão nói : Có một dược thảo, có thể giải loại độc này, thế nhưng chỗ đó chỉ có quỷ có thể đi, người không thể đi.


"Địa Ngục sao?" Môi tôi rất tê, mạnh mẽ dùng hết sức hỏi một câu.


Chú com lê lắc đầu nói : Không khoa trương như vậy, là một thung lũng.


Tôi gật đầu, nói : Ừ, chỉ cần ở trên Trái Đất là tốt rồi, Cát Ngọc , anh nghĩ hỏi em một chuyện, em nói thật với anh, được không?


Cát Ngọc ôm tôi , đỏ mắt ừ một tiếng.


"Cát Ngọc, em đã sớm quen biết Hải Đường, đúng không?" Tiếng nói tôi rất nhỏ, hơi thở rất yếu, tôi cảm giác mình nhanh không dùng được sức lực.


Cát Ngọc rõ ràng sững sờ, nói : Hải Đường? Em chỉ là nghe Đao Như từng nói, nhưng cũng không quen biết a.


Tôi nói : bé gái từng giúp hai chúng ta chuyển vé xem phim và cúc vạn thọ, cô bé đó, chính là Hải Đường, ở trong nhà cổ, chính là cô bé muốn giết anh.


Cát Ngọc buông cánh tay ôm tôi ra , nhìn chằm chằm ánh mắt tôi , đầy mặt sợ hãi, đầy mặt khó có thể tin.


"Cái gì? Cô ta chính là Hải Đường mà Đao Như nói tới? Em không biết a, em chỉ biết là cô bé cũng là một con quỷ, lúc đó đã nghĩ khiến cô bé tiện thể giúp đưa vé xem phim cho anh, bé gái kia rất ngoan, thường thường gọi em chị gái ."


Tôi thở dài, biết Cát Ngọc cũng là bị lừa rồi, liền nói : Ừ, anh tin nem, anh vẫn luôn tin em.


Mới vừa nói xong câu đó, tôi đột nhiên cảm giác thấy đùi của mình như là bị người đột nhiên véo lấy một miếng thịt, đau đến tôi kêu đau một tiếng, suýt chút nữa không ngất đi.


Ông lão quét nhẹ tôi một cái tát, quát lên : Đừng nghĩ chuyện tình yêu nam nữ!


Tôi đau đến hút vào khí lạnh, ông lão nói : Tuyệt đối đừng lại động cảm tình, cậu hiện tại liền coi bản thân thành một bộ cương thi là được rồi! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng rời đi, tìm kiếm dược thảo.


Mới vừa đi ra gian nhà, trong đầu tôi xẹt qua một tia chớp, đưa tay ngăn lại nói : Trước tiên đừng đi! Còn có một chuyện quan trọng chưa làm!